MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG !
CHƯƠNG 7
Khi diễn sang màn ba th́ chỉ c̣n có ông kẹ và đoàn tùy tùng của ông. Tôi cố nán lại để gặp mấy thằng bạn trong đoàn Văn Công.
Tôi né mặt để khỏi bị ông kẹ nom thấy.
Buổi biểu diễn trở nên lễnh loăng, có vẻ như muốn dứt ngang với lư do là trời đă tối , nhưng nhiều người c̣n thích xem nên lấy đèn pin ra thay cho ánh sáng mặt trời.
Tất cả được hơn mười chiếc mà phần lớn là của đoàn tùy tùng ông kẹ.
Họ bấm công tắc rồi để ghếch dầu đèn lên ba lô hoặc đít soong chảo chiếu thẳng vào[b]
“sân khấu.”
Họ chơi ngông vậy có lẽ v́ họ có đủ sức chơi. Riêng bộ đội thường th́ đến Ban Chỉ huy cũng không có đèn pin đừng nói chi tới lính lăi.
Với ánh sáng của mấy chiếc đèn ṕn vẫn tiếp tục màn ba của hoạt cảnh.
Có lẽ người ta đói nên phải ăn mặc dù là món ăn là thứ ǵ đi nữa cho nên người ta ngồi
“ ăn” cái món hoạt cảnh này, càng cạn tới đáy soong nó càng nhạt ra
– Có lẽ khi vét soong húp muỗng cuối cùng
thực khách ân hận vi đă ăn phải ngồi đau lưng để được đăi cho một cái mơ-nuy vô bổ như thế c̣n đầu bếp th́ tự hứa lới ḿnh đây là lần cuối cùng nấu món
“canh” hoạt cảnh này.
Tôi trông nét mặt mấy thằng quen bới hết son phấn tội nghiệp. Chắc chúng nó tự thấy trơ trẽn nên xách đàn và vác đồ lề khác lủi nhanh.
Nhưng ông kẹ đă cho người gọi chúng lại. Anh trưởng đoàn đến yết kiến ông kẹ, để cho diễn viên đi rửa mặt dưới suối.
Ông kẹ – tạm gọi là ông Mặt Sắt cho để nhớ . (Sau này độc giả sẽ lại gặp ông ấy ở cục R với vợ của ông anh hùng X. có nhiều pha vui lắm).
Đại tướng Nguyễn Chí Thanh cùng vợ và con trai Nguyễn Chí Vịnh năm 1961.
Ông Mặt Sắt là dân B́nh Trị Thiên khói lửa c̣n anh trưởng đoàn Văn Công là người cùng quê với Bác. Hai bên nói chuyện với nhau bằng những dấu nặng
ch́nh chịch nghe mệt quá, nhưng tôi cũng nán lại xem họ nói với nhau những ǵ.
Chắc anh trưởng đoàn Văn Công biết ông kẹ là ai nên nói năng thưa dạ răng rắc.
Ông Mặt Sắt hỏi :
– Đoàn Văn Công của anh đi vô đây được bao lâu rồi ?
Anh trưởng đoàn đáp :
– Dạ mới có vài tuần !
– Anh chị em khỏe cả chứ ?
– Dạ không được khỏe lắm ạ !
– Mới vô mà đă không được khỏe rồi cơ à ?
– Dạ sốt rét nhiều quá ! Có đến gần một nửa bị sốt !
– Thế cơ à ? Sao không uống thuốc. Để tôi bảo bác sĩ cho anh chị em một ít kí-nin.
– Dạ vâng !
– Sao các anh đi vào đây mà không có chuẩn bị ǵ hết vậy ?
– Dạ, đoàn đang phục vụ ở giới tuyến mười bảy rồi được lệnh ở trên nên phải đi luôn,
thành ra không có thuốc men ǵ hết.
– Rồi lương thực làm sao ?
– Dạ có muối thôi ạ, c̣n gạo th́ khi có khi không.
– Thế cơ à ? Bộ mấy cái anh quân khu này coi chuyện vô đây như đi Hà Nội hay sao ?
- Này !
– Ông Mặt Sắt quay lại một anh đang đứng ở sau lưng ( có lẽ là trưởng đội tùy tùng hay bí thư riêng) :
– Anh gọi cho anh Nam Long lâp tức tiếp tế đầy đủ cho đoàn Văn Công phục vụ đường dây nghe chưa ?
– Dạ ! – Người kia đáp to.
– Gọi ngay bây giờ. Tôi muốn ngày mai đoàn Văn Công phải được trang bị đầy đủ.
– Dạ ! – Người kia quay ra đi làm nhiệm vụ.[b]
Ông Mặt Sắt hỏi tiếp anh trưởng đoàn Văn Công :
– Anh lấy đề tài cho cái hoạt cảnh ở đâu thế ?
– Dạ ở cơ sở ạ !
– Cơ sở nào, hợp tác xă hay bộ đội ?
– Dạ bộ đội ạ !
– Bộ đội nào ở đâu ?
– Dạ bộ đội ngay trên đường này, ở cách đây vài ba trạm.
– Có thực vậy hay sao ?
– Dạ, những chuyện như thế này c̣n nhiều ạ. Chúng tôi chỉ chọn chuyện đơn giản nhất để sáng tác. Chính đơn vị đă kể cho chúng tôi nghe để sáng tác.
Ông Mặt Sắt thở dài :
– Quái nhỉ, sao Trung ương không biết ǵ hết cả ?
– Dạ chúng tôi cũng không biết, chỉ thấy chuyện
đó là chuyện thật như bao nhiêu chuyện thật khác Tổng cục Chính trị phát động viết đề tài
“ Người Thật Việc Thật ” và có giải thưởng cho tác giả trúng giải ạ.
Những chuyện như thế này, sau khi ghi chép xong chúng tôi có
đề nghị thủ trưởng đơn vị chứng nhận rồi mới dám sáng tác ạ.
– Để làm ǵ ?
– Dạ để khi nào ở trên có hỏi chuyện xảy ra ở đơn vị nào
th́ chúng tôi có chứng cớ trả lời ạ .
Nếu không , ở trên sẽ nói chúng tôi
phịa và chúng tôi bị khiển trách.
– Anh có ghi đơn vị anh lấy được đề tài đó không ?
– Dạ có !
– Đâu đưa cho tôi xem.
Anh trưởng đoàn Văn Công móc túi áo lấy một quyển sổ tay mở ra đưa cho ông Mặt Sắt.
Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh dự Hội nghị Quân chính toàn quân lần thứ nhất năm 1960.
Ông Mặt Sắt cầm lấy. Một anh chiến sĩ đứng gần đó rọi đèn pin vào.
Anh đoàn trưởng trỏ vào trang giấy có ghi nào chữ nào số đặc nghẹt.
Ông Mặt Sắt xếp lại ngay kêu lên và trả quyển sổ lại cho người chủ :
– Quái lạ, sao lại có những hiện tượng như thế này nhỉ !
Anh chiến sĩ bấm tắt đèn. Tất cả ch́m trong bóng tối.
Ông Mặt Sắt làu bàu :
– Thế mà các anh văn sĩ và phóng viên viết toàn
chuyện anh dũng . Những chuyện như thế này
th́ lại bịt mất tiêu.
Rôi ông hỏi anh đoàn trưởng:
– Hồi năy anh có nói đây chỉ là chuyện đơn giản,
vậy c̣n những chuyện không đơn giản là những chuyện ǵ?
– Dạ nhiều lắm ạ, tôi không ghi nên không nhớ

Ông Mặt Sắt ngoảnh lại anh chiến sĩ đang cầm đèn pin ở tay :
– Anh đi t́m cho tôi một ban chỉ huy đơn vị đang đi vào Nam và một anh giao liên.
– Vâng.
Ông Mặt Sắt trở lại với anh đoàn trưởng Văn Công :
– Các anh sáng tác hoạt cảnh ấy à ?
– Vâng, chúng tôi hưởng ứng phong trào
“ tự biên tự diễn ” của Tổng Cục vừa đề ra.
– Vừa leo núi vừa viết được như thế à ?
– Vâng, chúng tôi họp lại bàn luận đề tài để thống nhất ư kiến rồi
phân ra thành nhiều nhóm, mỗi nhóm viết một màn, xong rồi ráp lại ạ.
Đó là lối sáng tác tập thể.
Viết xong diễn vài lần rồi bỏ ạ . Chúng tôi toàn áp dụng phương pháp đó.
– Cái màn ba, cha mẹ vợ và vợ
xây dựng anh lính trở lại đơn vị, các anh lấy ở đâu ?
– Dạ, màn này th́ chúng tôi
tưởng tượng ra rồi phóng tay sáng tác ạ ! Thật ra như thế cũng rất
hợp lư cách mạng và đúng chánh sách ạ.
– Ở ngoài kia các anh có áp dụng phương pháp sáng tác tập thể đó không?
– Dạ có chứ ạ ! Phương pháp này giúp cho chúng tôi tránh được chủ nghĩa sùng bái cá nhân ạ. [b]
(Ông Mặt sắt “hả” to lên) [b]
Nghĩa là không có đề tên tác giả [b]
cũng như /b]các nghị quyết của Trung ươong để là Bộ Chính Trị chứ không đề tên ai cả.
– Ai bảo anh thế ?
– Ông Mặt Sắt cười gượng – Chính trị khác văn nghệ khác chứ !
– Dạ chúng tôi học tập
chỉ thị của Tổng Cục đấy ạ !
– Sao tôi không biết ǵ hết cả vậy?
– Dạ th́ tôi cũng không biết ǵ hết. Nhưng ở trên bảo rằng sáng tác tập thể th́ vừa biểu đạt phong phú hơn sáng tác cá nhân vừa tránh được cá nhân chủ nghĩa ạ !
(Ông Mặt Sắt kêu lên : Quái nhỉ !)
Dạ, nếu có anh chị em nào sáng tác được một vở kịch hay một bài hát th́ cũng đều mang ra tập thể xây dựng chung rồi sau đó đưa ra diễn th́ giới thiệu tên của tác giả trước rồi kèm theo phải nói là :
“với sự đóng góp của tập thể đoàn Văn Công” ạ .
Đến đây th́ anh thư kư riêng trở lại báo cáo :
– Thưa anh Sáu, đồng chí Nam Long nhận
khuyết điểm đă điều động văn ông vào mà không trang bị cho họ đầy đủ v́ đồng chí ấy
bận bố pḥng các trận địa pháo ngày đêm di chuyển luôn.
Ngày hôm nay hai tàu gạo của ta bị máy bay Mỹ
đánh ch́m tại Vinh , hiện đồng chí đang huy động dân và bộ đội ṃ moi gạo lên và cho không dân chúng ai móc được bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
– Có chuyện đó nữa à ?
– Dạ thưa có ạ ! Chính đồng chí Tư lệnh Nam Long trực tiếp nói với tôi như thế. Đồng chí c̣n bảo ước ǵ đem được số gạo đó vô đây cho anh em binh sĩ th́ hay biết mấy.
– C̣n việc tiếp tế cho Văn Công ? Ông Mặt Sắt gạt ngang, gắt.
– Dạ, đồng chí Nam Long nói là gạo muối thuốc men th́ có đủ
nhưng nếu đem vô tới đây ít ra cũng một tháng, nhanh lắm cũng ba tuần lễ, v́ ta không có phương tiện ǵ hết.
Xe hơi chỉ đến làng Ho là phải ngừng lại. Ngoại trừ có trực thăng th́ mới đem được gạo muối cho Văn Công nhanh chóng .
– Thôi được ! Cảm ơn đồng chí Văn Công nhé ! Sáng mai đồng chí đến gặp tôi.
– Vâng !
– Các anh lấy thịt kho và thuốc men dành cho tôi đưa cả cho đồng chí trưởng đoàn
– Ông Mặt Sắt bảo đoàn tuỳ tùng và làu bàu :
– Con người đâu phải con vật mà muốn ném đâu th́ ném . Hậu cần như thế này có nghĩa là tự ḿnh chuốc lấy nhục và bại thôi.
Này, nói với anh chị em nghệ sĩ rằng tôi tặng huân chương Giải Phóng cho đoàn về việc biểu diễn bữa hôm nay.
– Vâng ! Xin cảm ơn anh Sáu .
- Anh trưởng đoàn bắt ṃ được cách xưng hô do anh thư kư lộ bí mật vừa rồi.
* * *