Guillermo del Toro tái hiện câu chuyện kinh điển của Mary Shelley trong “Frankenstein” với Oscar Isaac và Jacob Elordi, đưa bi kịch giữa con người và tạo vật trở thành một hành trình chuộc lỗi đầy ám ảnh và tráng lệ.
Bộ phim mở đầu bằng khung cảnh băng giá ở Bắc Cực, nơi một con tàu thám hiểm Đan Mạch mắc kẹt trong lớp băng dày. Thủy thủ đoàn cứu được một người đàn ông trọng thương – Victor Frankenstein (do Oscar Isaac thủ vai). Chẳng bao lâu sau, họ bị tấn công bởi một sinh vật khổng lồ có sức mạnh siêu nhiên và khả năng tự chữa lành vết thương. Khi Victor tỉnh lại, ông kể cho thuyền trưởng rằng chính mình là người tạo ra sinh vật ấy.
Câu chuyện được tua ngược về tuổi thơ của Victor, nơi ông lớn lên dưới sự nghiêm khắc và lạnh lùng của người cha – một bác sĩ nổi tiếng (do Charles Dance đóng). Cái chết của người mẹ hiền lành khiến Victor bị ám ảnh. Ông thề sẽ vượt qua cha mình, không chỉ trong nghề nghiệp mà còn trong việc chinh phục cái chết. Từ đó, Victor trở thành một bác sĩ phẫu thuật tài năng nhưng kiêu ngạo, bị đuổi khỏi giới y học sau khi công khai thí nghiệm hồi sinh xác chết – một cảnh tượng kinh hoàng được thể hiện đầy kịch tính.

Guillermo del Toro tái hiện câu chuyện kinh điển của Mary Shelley trong “Frankenstein” với Oscar Isaac và Jacob Elordi, đưa bi kịch giữa con người và tạo vật trở thành một hành trình chuộc lỗi đầy ám ảnh và tráng lệ. IG.
Một thương nhân buôn vũ khí (nhân vật mới do Christoph Waltz thủ vai) sau đó tiếp cận Victor, hứa cung cấp tài chính vô hạn để ông tiếp tục nghiên cứu. Từ đây, Victor sống cô lập trong một tòa tháp giữa vùng đồi hoang vắng – nơi luôn chờ đợi tia sét định mệnh. Và như nhiều người dự đoán, tia chớp ấy đã giáng xuống, mang đến khoảnh khắc ông thốt lên câu nói bất hủ: “Nó sống rồi!”.
Sinh vật mà Victor tạo ra không giống hình tượng kinh điển của Boris Karloff với bu-lông trên cổ và chiếc áo quá chật. “Quái vật” của Guillermo del Toro, do Jacob Elordi thủ vai, mang vẻ đẹp mong manh, làn da nhợt nhạt phủ đầy vết sẹo như những đường cẩm thạch. Anh không gầm gừ mà là một linh hồn bị tổn thương – vừa đáng sợ vừa đáng thương. Tuy nhiên, Victor lại hoảng sợ trước chính sáng tạo của mình và đối xử tàn nhẫn với sinh vật. Bộ phim dần biến thành tấm gương phản chiếu giữa cha và con, giữa kẻ sáng tạo và sản phẩm của sự kiêu ngạo.
Bi kịch của linh hồn bị ruồng bỏ trong “Frankenstein”
Phần hai của “Frankenstein” chuyển góc nhìn sang sinh vật – người bắt đầu kể câu chuyện của chính mình. Qua lời kể ấy, khán giả chứng kiến quá trình anh nhận thức về thế giới, về con người và về chính thân phận bị chối bỏ của mình. Dù chỉ khát khao được yêu thương, anh lại bị ruồng rẫy ở mọi nơi, trở thành tội đồ cho những hành động bạo lực mà anh không gây ra.
Guillermo del Toro khai thác sâu yếu tố nhân tính của sinh vật, khiến khán giả tự hỏi ai mới thật sự là quái vật. Khi người anh của Victor nói: “Victor, chính anh mới là quái vật”, câu thoại ấy trở thành thông điệp trung tâm – sự kiêu ngạo và khát vọng vượt quyền tạo hóa đã khiến con người đánh mất nhân tính.
Câu chuyện còn trở nên phức tạp hơn khi sinh vật đem lòng yêu vị hôn thê của anh trai Victor (do Mia Goth thủ vai). Cô không sợ hãi anh, mà còn cảm thông, đối xử dịu dàng. Mối quan hệ ấy khiến Victor ghen tuông và càng lộ rõ bản chất ích kỷ, tàn nhẫn. Tuy nhiên, nhân vật nữ của Mia Goth dù có diễn xuất ấn tượng vẫn bị xây dựng mờ nhạt, khiến khía cạnh cảm xúc của câu chuyện thiếu chiều sâu.
Về mặt hình ảnh, “Frankenstein” là bữa tiệc thị giác đúng phong cách Guillermo del Toro: tráng lệ, u tối và đầy chi tiết. Từng khung cảnh mang đậm không khí Victorian được dàn dựng tỉ mỉ, từ ánh sáng ảm đạm đến những cỗ máy phát điện chập chờn tia sét. Các cảnh gore được xử lý táo bạo nhưng không thừa thãi, vừa đủ để khắc họa nỗi ám ảnh của Victor trong quá trình thu thập bộ phận cơ thể cho thí nghiệm.
Oscar Isaac thể hiện trọn vẹn một Victor kiêu hãnh và dằn vặt, còn Jacob Elordi tạo nên một sinh vật vừa đáng sợ vừa quyến rũ, mang vẻ đẹp ma mị hiếm thấy. Sự đối lập giữa họ – một người bị ám ảnh bởi quyền năng, một người chỉ muốn được công nhận – chính là linh hồn của phim.
Tuy nhiên, “Frankenstein” vẫn có những điểm yếu. Cốt truyện đôi khi sa vào lối kể quen thuộc, nhịp phim chậm và một số phân đoạn lặp lại khiến câu chuyện kéo dài hơn mức cần thiết. Nhưng dù còn thiếu sự mới mẻ về ý tưởng, phim vẫn thuyết phục ở phần nhìn và cảm xúc.
Guillermo del Toro không chỉ làm lại “Frankenstein” của Mary Shelley mà còn biến nó thành bi kịch của lòng nhân và sự chuộc lỗi. Ông không hỏi “ai là quái vật” mà buộc khán giả tự trả lời câu hỏi ấy khi màn hình tắt đi. “Frankenstein” không chỉ là phim kinh dị mà còn là lời cảnh tỉnh về giới hạn của con người khi muốn chơi trò của tạo hóa.
Vietbf @ Sưu tầm