Đang ở trong nhà, cơn mưa giông bất ngờ ập đến và sấm sét giáng xuống xé toạc căn nhà làm bốn người trong gia đ́nh anh Nguyễn Thành Ôn (thôn Dương Sơn, xă Ḥa Châu, huyện Ḥa Vang, TP. Đà Nẵng) thân tàn ma dại, lâm vào cảnh sống dở chết dở.
Nửa tháng sau, một người qua đời v́ di chứng của “thiên lôi” giáng họa và già yếu. Đă 10 năm trôi qua nhưng tai họa ấy vẫn hành hạ gia đ́nh anh Ôn.
"Thiên Lôi" giáng họa
Chúng tôi đến nhà anh Ôn dưới cơn mưa chiều tầm tă, rét buốt. Dựa lưng vào cánh cửa xiêu vẹo nh́n mưa rơi, anh vẫn nhớ như in cái ngày nghiệt ngă, khủng khiếp ấy. Một buổi chiều tháng 9-2000, cơn giông kéo theo mây đen phủ kín bầu trời. Người dân trong thôn đều đi làm đồng, trẻ con th́ đến trường học. Chị Lê Thị Nga, vợ anh, mới sinh con trai thứ hai được 2 tuần tuổi. Trước khi ra đồng, anh nán lại cùng vợ ôm ấp đứa con bụ bẫm, kháu khỉnh. Bên ngoài hiên, bà nội anh đă 81 tuổi đang lọ mọ t́m cho anh cái áo mưa và nón. Bỗng một ánh chớp lóe sáng cả bầu trời, rồi tiếng sấm nổ rền. Sau đó, anh chẳng hay biết ǵ nữa. Hai ngày sau tỉnh dậy, anh mới biết ḿnh đang nằm ở bệnh viện, người đầy thương tích.
10 năm trước, “thiên lôi” giáng họa làm bốn người nhà anh Ôn lâm vào cảnh sống dở chết dở. Bà nội đă mất, ba người c̣n lại sống vật vờ
Đau đớn hơn khi anh biết đứa con thơ đang thoi thóp ở khoa bỏng, bà nội và vợ đang quằn quại ở khoa mắt. Luồng sét cực mạnh đă làm cho bốn người bị bỏng nặng, mắt bị nhiễm bức xạ cứ thế mờ dần, mờ dần. Ṛng ră hai năm liền, gia đ́nh anh đă đến một số bệnh viện trong toàn quốc để chữa trị. Ngày bước chân ra khỏi bệnh viện, những vết thương trên người anh, chị và cháu vẫn c̣n nham nhở và sẵn sàng lở loét, nhiễm trùng bất cứ lúc nào.
Bà nội anh v́ già yếu lại bị sét đánh quá nặng nên đă qua đời một tháng sau đó. Theo thời gian, bao nhiêu tài sản, nhà cửa, vốn liếng trong nhà dần dần đội nón ra đi, anh chị đành hy sinh ḿnh để cố sức chạy chữa cho con. Từ một gia đ́nh khá giả, anh chị trở thành kẻ không nhà không cửa, nợ nần chồng chất và thân h́nh tàn phế.
Túng thiếu đă đành, gia đ́nh anh rơi vào bi kịch, éo le khi bệnh tật cứ hành hạ làm cho sống không được chết cũng không xong.
Hy vọng gặp "phép màu"
Quá đau đớn, tuyệt vọng, chị Nga thắt cổ tự tử nhưng được mọi người phát hiện kịp thời, cứu chữa. Anh Ôn th́ liên tục vật lộn với đau đớn, nửa thân bên trái từ đầu đến chân cháy sém, tay chân co quắp. Vết bỏng lan rộng ra cổ làm anh co rút, nghiêng hẳn về bên trái, mỗi lúc cử động vô cùng khó khăn. Đứa con thơ dại v́ thiếu sữa mẹ, lại bị khô máu ở năo bên trái nên người hốc hác, suy dinh dưỡng nặng.
Thời gian đầu, chị Nga không đủ sữa cho con bú, anh Ôn phải bế con tới các cửa chùa để xin gạo về sống qua ngày. Sau khi sức khỏe khá hơn, anh đi bán vé số dạo mưu sinh, nuôi vợ con. Thấm thoắt cũng đă tám năm, ngày nào anh cũng nhọc nhằn leo lên chiếc xe đạp cà tàng đi khắp nơi bán vé số.
Một nửa tấm thân bị cháy sém, vết thương cứ hành hạ anh đủ kiểu trên suốt dặm đường mưu sinh. Ngày nắng gió, anh phải mặc kín mít từ đầu đến chân, nếu sơ sẩy để nắng lọt qua, chiếu vào da thịt lập tức hôm sau vết thương sẽ h́nh thành và lở loét rộng ra. Có hôm nắng to, không chịu nổi cái nóng nực, anh lao vội vào nhà dân xin tắm. Chị Nga nghẹn ngào: “Sáng dậy, anh ấy ăn vội ổ bánh ḿ, mang theo đùm cơm nắm, ít cá khô rồi đi bán vé số đến tối mới về. Tui sức khỏe yếu nên chẳng làm được việc chi. C̣n cu Tâm vẫn sợ sét đánh nên lúc nào cũng nằm lăn dưới nền nhà hoặc chui xuống gầm giường”.
Trời càng rét đậm, ba con người tội nghiệp, khốn khổ co ro trong căn nhà tồi tàn. Họ phải chịu đựng những cơn đau nhức thấu xương, nằm lăn lóc, rên la ở mỗi góc nhà. Mọi công việc gia đ́nh, sinh hoạt cá nhân đều trông cậy vào đứa con trai lớn. Nguyễn Thành Huy đă may mắn thoát nạn trong thảm họa 10 năm trước v́ hôm đó em đang ở trường học. Mới 15 tuổi nhưng Huy đă đảm đương công việc của một người trưởng thành, làm mọi việc nặng nhẹ thay cha mẹ.
Trên đường đi học hay lúc về, Huy lại cầm xấp vé số phụ cha đi bán, kiếm tiền mua gạo. Điều ngạc nhiên là suốt chín năm liền Huy đều là học sinh giỏi. Niềm vui lớn nhất của gia đ́nh anh Ôn là ở đây nhưng chẳng được bao lâu th́ nỗi lo ập đến: “Con càng học lên cao th́ càng tốn kém, giờ cái ăn cũng chẳng đủ, biết lấy chi cho con ăn học” - anh Ôn nói đầy xót xa.
“Gia đ́nh nó khổ hết chỗ nói, thường xuyên thiếu ăn và chẳng có tiền mua thuốc điều trị. Bà con xung quanh cũng nghèo khó nên thỉnh thoảng mới giúp được bát gạo, bó rau thôi, không có nhiều các chú ạ”, chị Nguyễn Thị Lan - một người hàng xóm cho biết. Anh Ôn nói đầy bất lực: “Trời hành như thế này, ai mà chịu nổi. Giá như ngày đó chết được th́ đỡ khổ hơn”. Nhưng v́ tương lai các con, anh tiếp tục sống và hy vọng có một phép màu nào đó sẽ đến với gia đ́nh ḿnh, những đứa con không gặp nhiều bất hạnh như cha mẹ chúng...
(Theo Báo Công An)