Mới đây tôi nhận được thư của con gái từ nước ngoài gửi về. Con tôi rất lo lắng về việc càng ngày Tàu càng gia tăng khiêu khích quân sự trên vùng biển của ta với những hành động tàn bạo, ngang ngược, bất chấp mọi luật pháp và đạo lư đối với dân ta, nước ta.
Ai sẽ bỏ chạy? Ảnh mang tính minh họa
Ta càng nhân nhượng, Tàu càng lấn tới và đến mức không c̣n ḱm nén, nhẫn nhục được nữa th́ tất yếu xảy ra chiến tranh… Ai cũng có thể h́nh dung Tàu to lớn, thâm độc, nhỏ nhen, hung hăng, tàn ác như thế nào! Và con gái khuyên: Bố mẹ già yếu rồi, chuẩn bị sơ tán sang đây với chúng con… Chiến tranh xảy ra bây giờ không như ngày xưa đâu, họ chạy hết ấy mà!? Tôi thấu hiểu tấm ḷng, nỗi âu lo của con cái cho bố mẹ.
Tôi nghĩ người con nào ở vào hoàn cảnh như con gái tôi cũng lo lắng cho cha mẹ và mong cha mẹ sang lánh nạn… Nhưng có điều con tôi đặt ra: “Họ chạy hết ấy mà”, làm tôi cứ băn khoăn suy nghĩ: “Họ” ở đây là ai? Có phải con tôi đă nghĩ sai chăng? Hay đúng là xă hội ngày nay có một bộ phận chỉ lo vơ vét đầy túi, lo vinh thân, ph́ gia và khi có biến là chuồn nhanh, mặc dân, mặc nước? Tôi càng băn khoăn khi thấy nhiều người sôi sục biểu t́nh bày tỏ t́nh yêu nước, căm phẫn lên án hành động trắng trợn vừa ăn cướp, vừa la làng của bọn Tàu, th́ nhiều người khác lại thờ ơ, thậm chí có những kẻ ngăn cản, đe dọa, đàn áp những người biểu t́nh, trong khi người dân chỉ muốn bày tỏ ḷng yêu nước môt cách ôn ḥa, đúng pháp luật.
Cùng lúc này tôi nhận được thư của một bạn trẻ từ nước Đức hỏi, có phải ở nhà sắp có lệnh tổng động viên vào bộ đội để chiến đấu với bọn bành trướng Trung Quốc không? Nếu có, cháu sẵn sàng xin nhập ngũ! Và một ông bạn, đúng ra là người cùng họ Mạc, mới nhận ra nhau và thư qua lại chia sẻ…, gửi thư về từ nước Pháp nói: Tôi ra đi từ Sài G̣n sau 1975, nay đă ngoài 60 tuổi, nhưng nếu Tàu đánh ta, tôi sẵn sàng tự nguyện về nước, cầm súng chiến đấu cùng nhân dân!… Anh đưa khẩu hiệu lên Blog: “Mọi người hăy tẩy chay hàng hóa Tàu!”. Đọc thư anh, tôi ngồi lặng trầm tư, mắt rưng rưng… Ḷng yêu nước của dân ta thật lạ kỳ! Kẻ thù thường không hiểu được và những kẻ ích kỷ, vô cảm cũng không cảm nhận rơ được ḷng yêu nước của dân ḿnh!
Tôi viết thư cho con gái: Nếu đất nước thanh b́nh, bố mẹ sẽ sang chơi, c̣n khi đất nước lâm nguy, những người trẻ tuổi chẳng tiếc thân ḿnh, xả thân chiến đấu cứu nước, th́ cái thân già này sao c̣n sợ chết!?
Dù vậy, tôi vẫn băn khoăn điều con nhắc nhở: “Họ sẽ chạy hết ấy mà!”. Họ là những ai? Có phải “họ” là loại người giống như hai trường hợp “Giang Kim Đạt, nguyên Trưởng pḥng Kinh doanh Công ty Vận tải viễn dương Tập đoàn VINASHIN và Hồ Ngọc Tùng, nguyên Tổng Giám đốc tài chính Tập đoàn VINASHIN đă ra nước ngoài trước khi bị khởi tố. Theo đó, Ban Tổng thư kư Interpol quốc tế đă ra lệnh truy nă quốc tế đối với hai bị can này”… (CAND Online, 19/6/2011:Truy nă quốc tế 2 VIP của VINASHIN).
Nếu vậy th́ lời cảnh báo của con gái là có lư đấy!
20/6/2011
© Mạc Văn Trang