- Trên vỉa hè góc đường Lê Thánh Tôn - Phan Bội Châu bên hông chợ Bến Thành (Q.1) là góc phố sửa giày với gần 20 “chuyên gia” khá đặc biệt. khách hàng đến đây có đủ loại từ b́nh dân đến thượng lưu.
Tại quầy của ông Tạ Văn Hiếu, chị N.T.A.T. - một nữ khách hàng mang hai đôi giày hiệu Gucci đến nhờ: “Chú sửa giùm con hai đôi này, con đợi đem về, v́ nhà ở xa”. Chú Hiếu cười: “Ở xa hay để lại sợ mất giày? Tôi ưu tiên cho cô là khách mới chứ thường phải hẹn ít nhất một buổi”. Đây là chuyện thường ngày, ông Hiếu đă quá quen, v́ những khách mới khi đưa đôi giày trị giá bạc triệu đến sửa th́ họ sợ hỏng, sợ mất là đương nhiên. Nhưng, chỉ sau vài lần sửa giày là khách tin tưởng. Chị Duy Anh - một khách hàng thường xuyên của ông Hiếu cho biết, thỉnh thoảng chị vẫn đem giày đến sửa và rất tin tưởng không cần biên lai. Ông Hiếu thuộc hàng tiền bối trong giới thợ sửa giày. “Sau giải phóng, tôi làm nghề mộc nhưng cha vợ tôi bảo sao không làm nghề sửa giày, ông sẽ truyền nghề cho, nghề này không cần phải tốn nhiều sức lực mà sống khỏe. Trước giờ tôi chỉ làm ngay cái góc đường này. Nghề cũng là cái nghiệp, tôi đă truyền nghề cho cả chục học tṛ, thậm chí nằm bệnh viện tôi cũng nhớ những đôi giày”, ông Hiếu tâm sự.
Nghề sửa giày nếu không có uy tín th́ rất dễ bị đào thải
Cách quầy ông Hiếu khoảng 10m có một thợ khá đặc biệt là ông Tạ Hữu Ngọc, thông thạo cả hai ngoại ngữ Pháp và Anh. Ở tuổi 61, suốt 28 năm qua, ngày nào cũng vậy, từ 7g sáng đến 5g chiều ông có mặt ở đây với một bộ bàn ghế con, một ống đựng dùi móc, cây xủi, xẻ rănh, kim chỉ… 11g trưa, một chiếc xe hơi ghé lại. Buông chiếc giày đang sửa, ông Ngọc nhanh nhẹn mang đôi giày để sẵn trong túi ra xe cho khách. Người khách đưa cho ông 200.000đ, bảo không phải thối lại. Vừa chấm keo phết lên đế, da giày rồi nhẹ nhàng dán lại, ông Ngọc kể: “Khách lúc năy là chủ một doanh nghiệp lớn, mối quen của tôi hơn 10 năm nay. Nghề này thu nhập cũng khá, giá may từ 40.000đ - 50.000đ, thay đế 100.000đ - 150.000đ”. Theo ông Ngọc, khách sửa giày lạ có, quen có, khách b́nh dân cũng có mà diễn viên, ca sĩ, quan chức, lănh sự các nước… cũng có. Chỉ chiếc áo đang mặc, ông Ngọc cho biết, đó là kỷ niệm của một đôi vợ chồng người Úc tặng dịp Noel 2010, rồi chiếc đồng hồ Casino ông đang đeo cũng là của một du khách Nhật Bản tặng… Có nhiều lănh sự khi về nước lại giới thiệu người kế nhiệm qua chỗ ông sửa giày. Ông nhớ nhất là ngày 28 Tết năm 2010. “Hôm đó tôi đang thu dọn đồ để về nhà chuẩn bị Tết th́ bất ngờ một ông Bí thư Quận ủy chở con trai ra ĺ x́ cho tôi 200.000đ kèm lời chúc sức khỏe. Tôi cảm động không nói nên lời”.
Ngồi cạnh ông Ngọc là anh Chí Anh, cũng đă có 20 năm thâm niên sửa giày. Anh nói, làm nghề này phải biết ư khách hàng. Với khách hàng kỹ tính th́ đôi giày làm xong phải sạch sẽ, đường cắt trơn tru, không có dấu, không bị bong tróc. C̣n với khách hàng dễ tính th́ cũng không v́ vậy mà ḿnh làm ẩu, mất uy tín. Cái ǵ làm được th́ mới nhận và phải giao giày đúng hẹn. Khó nhất là những đôi giày da màu đắt tiền bị rách, kiếm được miếng da phù hợp đă khó, may vào c̣n khó hơn…
Ngồi sửa giày trước vỉa hè các cửa tiệm nhưng thợ sửa giày không phải đóng tiền chỗ. Ḿnh ngồi đây c̣n làm “tai, mắt” trông xe hoặc khi thấy những vị khách khả nghi th́ báo cho chủ nên họ quư lắm. Muốn giữ được khách, phải tỉ mỉ, cẩn thận và uy tín. Khách giao giày, có khi không có một hóa đơn ghi nhận nào, dù có đôi giày trị giá cả 1.000 USD.
Việc học nghề sửa giày chỉ mất khoảng sáu tháng, nhưng để có kỹ thuật cao th́ phải mất đến khoảng hai năm. Có những đôi giày trị giá hàng chục triệu đồng, nếu kỹ thuật không vững là dễ run tay, làm hỏng. Trung b́nh một ngày thợ sửa giày kiếm được 300.000đ - 500.000đ. Tuy sửa ở vỉa hè nhưng nhờ có uy tín nên không sợ vắng khách, chỉ ngán... trời mưa.
Q. Mai - Tr. Huỳnh
theo PNO