Ai cũng né tránh, hắt hủi Trường. Bởi hắn là kẻ ăn nhậu, đánh người, vào tù ra tội. Riêng bà Bảy vẫn tin vào tính thiện vốn có trong con người hắn. Bà cho tiền lúc hắn khó khăn. Thế nhưng, bà nào ngờ, chính hắn đă giết bà, cướp tài sản.
Hơn chục năm cùng các con cái rời miền quê tận Sóc Trăng lên TPHCM lập nghiệp nhưng cái khó khăn vẫn như đeo bám cả gia đ́nh bà Phan Thị Bảy. Con cái lớn, lập gia đ́nh nhưng bao năm bon chen giữa Sài G̣n vẫn không mua nổi căn nhà để ở. Thương con và cũng không muốn ḿnh trở thành gánh nặng, bà Bảy tự nguyện thuê một căn nhà trọ ở tổ 7, khu phố 1, phường Tân Phú, quận 9 để sống những ngày c̣n lại của tuổi già.
Nơi bà Bảy trú ngụ, có một thanh niên tên Nguyễn Duy Trường (32 tuổi). Người ta gọi hắn là “Chí phèo” của khu phố. Bởi, hắn có quá nhiều tiền án, tiền sự, từng ra tù vào tội v́ trộm cắp, cướp tài sản, gây rối trật tự… Măn hạn tù về, hắn vẫn không phục thiện mà tiếp tục ăn chơi, nhậu nhẹt bê tha. Hắn là con của một cán bộ hưu trí. Gia đ́nh nề nếp nhưng cũng không quản nổi nên mặc cho đứa con hư hỏng này buông thả giữa ḍng đời. Gia đ́nh ruồng bỏ, hàng xóm né tránh… Trường sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người. Hắn chỉ biết ăn nhậu, gây sự với những ai hắn thấy chướng mắt làm niềm vui.
Bị cáo vẫn lém lĩnh, tinh ranh trong từng câu trả lời trước HĐXX
Tin ở tính thiện c̣n có trong mỗi con người, dù họ có tha hóa mức nào đi nữa. Bà Bảy hàng ngày vẫn mở ḷng khuyên bảo, nhắc nhở Trường. Bà đối xử tử tế với hắn. Những lúc hắn không tiền, đói bụng bà sẵn sàng lấy đồng tiền ít ỏi của ḿnh cho Trường, hay tận tụy nấu cho hắn một bữa ăn… V́ vậy, những lúc buồn vui, Trường hay ghé nhà trọ thăm bà. Bởi, chỉ có bà là người không ruồng bỏ hắn.
Thế nhưng, niềm tin của bà Bảy đă đặt nhầm chỗ. Con người của Trường đă không c̣n nhân tính khi đan tâm giết nốt người duy nhất không ruồng bỏ hắn để cướp mấy đồng tiền lẻ.
22h đêm 15/10/2010, sau một chầu nhậu túy lúy, trên đường về, rớt mương nước, người ướt như chuột lột, Trường gơ cửa xin vào nhà bà Bảy. Không ngần ngại, bà mở cửa, cho Trường vào và pha nước chanh nóng cho uống để giải rượu. Bà c̣n hồ hởi khoe với Trường rằng bà vừa được con trai cho mấy trăm ngàn đồng.
Biết bà Bảy mới mổ mắt, nh́n không rơ nên khi nghe xong, Trường nảy sinh ư định trộm cắp tài sản của bà Bảy. Để thực hiện ư định trên, hắn xin vào nhà vệ sinh thay quần áo ướt. Sau đó, hắn lục soát tủ thờ để kiếm tiền th́ gây ra tiếng động, bà Bảy liền hỏi: “Trường, làm ǵ đó?”. Hắn vẫn im lặng.
T́m hoài mà không thấy tiền đâu, đoán chắc chỉ có một chỗ cất c̣n lại chưa soát được là dưới gối. Ngặt nổi, bà Bảy đang nằm. Không ngần ngại, Trường lao đến dùng hết sức lực của một thanh niên bóp cổ bà Bảy để không cho bà la lên rồi lấy tiền. Bị bà Bảy giăy dụa, hắn dùng hai tay bóp cổ bà đến chết rồi lục soát áo gối lấy 553.000 đồng.

Cười tươi khi lĩnh án
Lấy được tiền, hắn đi vào nhà vệ sinh t́m túi nilong đựng quần áo ướt. Tuy nhiên, do chứng bệnh động kinh phong lên cơn, hắn nằm tại đó. Đến 7h sáng hôm sau, không thấy bà Bảy dậy sớm như mọi khi, hàng xóm vào xem th́ phát hiện bà Bảy đă chết c̣n Trường nằm co giật trong nhà vệ sinh. Tại cơ quan công an, hắn khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của ḿnh.
Ngày 15/9, TAND TPHCM mở phiên ṭa sơ thẩm, xét xử Nguyễn Duy Trường về 2 tội: “Giết người”, “Cướp tài sản”. Trước vành móng ngựa, “Chí phèo” này trông gầy nhom, tiều tụy nhưng vẫn tinh ranh trong từng lời khai. Cho rằng, dù bị bệnh động kinh (một biểu hiện của bệnh tâm thần) nhưng trước, trong và sau khi gây án, bị cáo hoàn toàn tỉnh táo nên phải chịu trách nhiệm h́nh sự trước những hành vi ḿnh gây ra. Hành vi phạm tội của Trường là rất nguy hiểm, tước đoạt tới cùng mạng sống của nạn nhân. Hơn nữa, bị cáo này từng nhiều lần phạm tội, không hoàn lương nên cần phải loại bỏ vĩnh viễn ra ngoài đời sống xă hội. Đại diện VKS đề nghị phạt Trường án tử h́nh tội “giết người”, 5-6 năm tù tội “Cướp tài sản”.
Tuy nhiên, HĐXX chỉ tuyên phạt bị cáo Trường 20 năm tù tội “Giết người”, 3 năm tù tội “Cướp tài sản”. Tổng hợp h́nh phạt mà bị cáo Trường lĩnh là 23 năm tù. Khi HĐXX vừa tuyên xong bản án, người nhà bị hại vẫn chưa thôi những giọt nước mắt buồn đau th́ bị cáo này vẫn lém lĩnh cười, giơ cao đôi tay bị c̣ng vỗ tay trước khi bị giải ra xe về trại giam.
“Chỉ thương cho mẹ tôi, đă đặt niềm tin không đúng chỗ, v́ quá thương người mà bà phải chuốc họa vào thân…”, cô con gái của nạn nhân tặc lưỡi thở dài.
24h