Tối thứ bảy, trên đường dặt dẹo , tôi ghé siêu thị Metro một tỉnh lỵ phía Nam.Tuy chẳng bằng Diamond Plaza Sàig̣n với hàng hiệu chính hăng Gucci,Versace, Louis Vuitton… nhưng cũng bày bán hàng cao cấp sờ vào cứ gọi bỏng tay. C̣n đang ngơ ngác như quạ vào chuồng lợn, một cái đập vai giật ḿnh, hoá ra K., dân Bắc nhập cư măi dưới huyện vùng sâu vùng xa.
“Ối trời ơi..lâu lắm mới gặp. Đi đâu xuống xứ khỉ ho c̣ gáy này?”
Ôm một cái mừng quớ. Mấy năm gặp lại, anh đẫy và trắng ra, đúng cán bộ tỉnh lẻ. Tôi cười cười:
“Vợ con đâu, thứ bảy dám lẻn đi siêu thị một ḿnh?”
K. lắc đầu:
“Một ḿnh đâu,tôi đưa …cô giáo đi siêu thị đấy chớ!”
Tối tṛn mắt:
“Cô giáo dậy con cậu à? Mà hôm nay đâu phải 20 tháng 11?”
K. thở hắt ra:
“Không phải dậy con tôi mà dậy…tôi…”
Tôi há hốc cả miệng:
“Dây cậu?”
“Chớ sao? Thôi tôi phải đến chỗ bà ấy đây. Hẹn anh xong việc đi nhậu nhé!”
K. ghi số điện thoại rồi bước nhanh đến chỗ một phụ nữ đứng tuổi đang chọn hàng ở quầy mỹ phẩm. Một tiếng sau K. gọi tôi lên nhà hàng trên lầu. Rót bia ra ly, mặt mày anh bí xị :
“Cháy mẹ nó 5 triệu rồi. Mẹ kiếp ngoài 5 sọi rồi c̣n đ̣i mua son môi, son mắt, lăn nách , sữa rửa mặt, dầu gội đầu…toàn hàng xịn …”
Tôi kinh ngạc:
“Cậu nói ai vậy?”
“Cô giáo chứ c̣n ai?”
“Sao không để vợ dẫn đi?”
K. trợn mắt:
“Để vợ tôi nó xót tiền không chịu mua th́ có mà hư bột hư đường …”
Không hiểu chuyện ǵ, mặt tôi cứ nghệt ra làm K. cười cười:
“Tôi về cái huyện chó ăn đá gà ăn sỏi này được 3 năm mới ṃ tới cái ghế Phó Pḥng. Khổ nỗi Đảng ta lại “tiêu chuẩn hoá cán bộ”, muốn lên Trưởng pḥng phải có bằng đại học. Mà tôi chỉ mới trung cấp . Đành nhắm mắt đi học hàm thụ, cố kiếm cái đại học mới mong lên Trưởng pḥng . Ngày xưa có câu “dốt như chuyên tu, ngu như hàm thụ”. Dốt cũng được, ngu chẳng sao, cứ có bằng đại học là cầm chắc cái ghế Trưởng pḥng. 4 năm kiên tŕ bám trụ, cứ 3 tháng tập trung lên tỉnh học một tháng. Toàn thày cô Hà Nội vào hoặc Sàig̣n về. Học ngày hai buổi 6 tiết, học chớp nhoáng , nháo nhào…”
Tôi thông cảm :
“Học vậy chắc vất vả lắm…”
K. lắc quày quạy :
“Học không vất vả bằng chiều thày cô?”
Tôi trợn mắt:
“Cậu nói sao ? Chiều thày cô là sao?”
K. toét miệng ra cười:
“Ông này ngớ ngẩn như người ngoài hành tinh! Ông quên mất ông đang sống ở cái nước nào hả? Chẳng hạn cô giáo của tôi, hôm qua hết giờ cô gặp tôi ngoài sân trường:” Nghe nói tỉnh ta mới mở cái siêu thị Metro lớn lắm…”. Tôi ngớ người, tới số rồi, đành mau miệng:”Dạ vâng, Metro ở đây chẳng thiếu thứ ǵ, ngang Sàig̣n …”. Cô giáo cười tươi như hoa nở:” Vậy chiều mai nhờ anh dẫn tôi đi mua sắm nha…”. Tôi đành vâng chứ biết làm sao? “
Tôi suưt văng tục:
“Mua ǵ hết những 5 triệu ? Ăn dầy thế?”
K. ghé tai tôi, nhỏ giọng:
“Thế c̣n ít đấy. Thằng bạn tôi c̣n phải mới ba thày đi nhậu , hát karaoke, tắm hơi rồi c̣n “tăng 2” nữa ḱa. Bỏ rẻ cũng phải hai chục triệu…”
Tôi ph́ cười:
“Kỳ tập trung nào cũng vậy à?”
K. thở hắt ra:
“Kỳ nào cũng vậy, mà đâu chỉ khoản đó, c̣n tiền ăn, tiền khách sạn, tiền tiêu vặt , tuốt tuột cả lớp anh nào cũng phải góp hết…”
Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Nếu không th́ sao?”
K. trợn mắt:
“Th́ xách giấy bút về địa phương chứ sao. Nào học lực yếu, nào bài vở kém, nào thi lại môn này môn kia…Nó hành cho …ḷi tiền ra th́ thôi”
Tôi phẫn nộ:
“Sao các anh không tố cáo lên Bộ giáo dục?”
K. cười mếu:
“Ông này ngu bỏ mẹ. Làm thế th́ đến đời sang tiểu tôi mới có được cái bằng đại học để leo lên ghế Trưởng pḥng.
Tôi thở dài:
“Mới kiếm bằng đại học đă gian nan thế? Mai mốt c̣n bằng “tiến sĩ” th́ sao ?”
K. cười héo hắt:
“C̣n khó gấp 10 lần “đường lên đỉnh Olympia” ḱa. Mà lại c̣n phải chịu nhục nữa chớ. Vậy nhưng muốn nḥm cái ghế Giám đốc Sở, Phó Chủ tịch tỉnh th́ vẫn cứ phải nhắm mắt trèo chứ biết sao giờ? Đời nó đều thế? Thôi làm cái cho hạ nhiệt, trăm phần trăm nha…”
Nhật Tuấn