“Mấy người “lặn ma” hả? Chú cứ đến khu tái định cư thôn Lại Tân hỏi anh em ông Sết th́ ai cũng biết. Mấy anh em ông nớ “lặn ma” hạng siêu ở Huế ni đó”, người đàn ông chỉ đường quả quyết như vậy.
Mấy chục năm nay, bất kể nắng mưa, trời đêm rét buốt, ba anh em ông Sết âm thầm lặn ṃ t́m xác những người tự tử, tai nạn chết đuối…c̣n nằm lại dưới đáy sông.
Ba đời t́m “ma”
Chúng tôi về thôn Lại Tân, xă Phú Mậu, huyện Phú Vang, Thừa Thiên – Huế t́m ba anh em ruột Nguyễn Văn Chí (60 tuổi), Nguyễn Văn Sết (53 tuổi) và người em Nguyễn Văn Chí (50 tuổi) - những người “lặn ma” gia truyền vừa từ phố về làm người ở xă.
Trong căn nhà c̣n thơm mùi mới, ông Sết tóm tắt sơ lược “lư lịch trích ngang”: “Số là suốt mấy đời, gia đ́nh tui sống lênh đênh trên sông (cư dân vạn đ̣ sông Hương –PV) thuộc tổ 40, Khu vực 7, phường Vỹ Dạ, TP Huế. Đến năm ngoái, anh em tui lên bờ, được cấp đất tái định cư tại thôn Lại Tân, rứa là rời phố… Được như ri cũng thích hung”.
|
Công việc của người “lặn ma” dưới đáy sông |
Cũng v́ cái kiếp ở đ̣ mà gia đ́nh ông Sết bén duyên với việc “lặn ma” dưới các ḍng sông ở Huế: “Gia đ́nh tui “lặn ma” từ mấy đời ni rồi. Đời ông nội, đến đời ba tui, đời tui…”, ông Sết kể.
Vào thập niên 70 của thế kỷ trước, ba anh em ông Sết đă là những tay bơi, tay lặn có tiếng trên sông Hương. Cả ba anh em ông lặn xuống đáy những con nước sâu đến 22 sải tay người lớn là chuyện hết sức b́nh thường.
Chính v́ “tài nghệ” đó mà mỗi lần “lặn ma”, ông Nguyễn Văn Hoan (cha ông Sết – PV) dẫn các con theo: “Lúc đầu ba tui cho đi để phụ giúp chèo ghe, đưa người lên. Đến lúc quen việc th́ cho lặn thử. Lần đầu lặn gặp “người ta” tui có cảm giác rờn rợn và đă định thôi”, ông Sết kể tiếp.
Uống một lèo hết ly nước lọc, ông Sết đưa ánh mắt xa xăm về phía con hói trước nhà. Ông thủng thẳng nhắc lại câu nói của cha mấy chục năm trước: “Người chết rồi th́ không có chi mà phải sợ hết. Xuống giúp đỡ mà đưa họ lên với gia đ́nh chứ nằm dưới nước sâu lạnh lẽo, tội nghiệp”.
|
Siêu “lặn ma” Nguyễn Văn Sết. Ảnh: Đăng Khoa |
Chính v́ câu nói đó mà khi cha qua đời, anh em ông Sết chưa một lần từ chối t́m người xấu số dù nửa đêm, nơi sông sâu, nước lạnh “cắn” điếng da người: “Ban đêm và dù nước sâu mấy cũng lặn. Có người khuyên uống nước mắm chống lạnh, nhưng anh em tui th́ chỉ cần hít một hơi thật sâu là nhảy tơm xuống sông t́m người. Chỉ đến khi mô không c̣n hy vọng th́ mới để cho người ta tự nổi…”.
Ông Sết c̣n nhớ như in vụ sập cầu kinh hoàng tại Huế của nhiều năm trước. Khi trời nhập nhoạng tối, cây cầu Kho Rèn đổ sập xuống ḍng sông An Cựu nhiều người chết thảm.
Anh em ông tức tốc được “điều” đến để đưa người xấu số lên. Lần ṃ đống đổ nát dưới đáy sông tang tóc, anh em ông đưa lên 1, 2,3…30 người trong đêm tối: “Họ níu, nằm đè lên nhau, ai nằm trên th́ đưa lên trước. Đưa hết 30 người lên, sức cạn. C̣n một cháu bé t́m măi vẫn không thấy tung tích, mấy ngày sau cháu mới nổi”, ông Sết kể.
Chưa một lần ngửa tay đ̣i tiền
Cũng có lần ông t́nh cờ gặp “ma” dưới đáy nước sâu. Chuyện là sau cơn băo lớn 1985, ông được người dân Thuận An, huyện Phú Vang thuê lặn vớt tôn, sắt ch́m dưới phá Tam Giang.
Lặn xuống, ông Sết chạm phải thịt, cứ tưởng là heo chết ch́m dưới đáy. Sờ kỹ, ông phát hiện xác người.
Ông ngoi lên gọi người xuống trợ giúp. T́nh huống “bỗng dưng” thấy “ma” nên nhiều người từ chối và c̣n khuyên ông nên để lại. Không chịu, ông Sết đánh liều lặn một lèo 20 hơi mới đưa được người xấu số lên khỏi mặt nước.
|
“lặn ma” dưới đáy sông |
Xong đâu vào đấy, ông dùng dây thừng néo người xấu số vào cây cọc để người nhà đến dễ t́m.
“Làm người sống hay người chết th́ cũng là con người cả. Biết th́ phải giúp người ta chứ ngoảnh mặt đi th́ thể nào cũng lănh hậu quả khôn lường”, ông Sết chia sẻ.
Cách đây mấy năm, trong một lần chạy đ̣ ngược sông Hương lên chùa Thiên Mụ, từ phía xa ông Sết phát hiện một người đàn ông lao xuống sông tự vẫn. Ông kéo hết ga cho con đ̣ phóng nhanh lên phía trước.
Áp sát khu vực người bị nạn, ông bỏ đ̣ lao xuống sông. Sau một hồi ngụp lặn, ông Sết đưa được người đàn ông lên bờ. “Nhiều người có mặt đă sơ cứu, đưa đến bệnh viện Trung ương Huế. Sau ni, tui nghe nhiều người kể người gặp nạn được cứu sống”, ông Sết kể.
Không chỉ lặn t́m người xấu số trên các con sông tại Thừa Thiên – Huế. Anh em ông Sết c̣n được mời đi các tỉnh Quảng B́nh, Gia Lai, Kon Tum…
"Chỉ cần họ lo cho anh em tui phương tiện đi lại, cái ăn, chỗ ngủ, xa tới mô cũng đi”.
Ở cái tuổi 53, ông Sết không nhớ hết đă có bao nhiêu xác người xấu số được anh em ông đưa lên từ đáy sông sâu: “Ba mươi lăm năm “lặn ma” th́ nhiều quá rồi không sao kể hết. Làm cái việc ni tui cũng không dám kể công”.
Ông Sết bảo việc ông đang làm đó là một nghề. Ông “chú thích” rơ ràng rằng mỗi lần đưa người xấu số lên bờ, anh em ông cũng có chút chút nhưng đó không phải là tiền công và càng không phải là lương do một cơ quan, tổ chức đứng ra chi trả.
Đó là số tiền của gia đ́nh những người xấu số cho để anh em ông làm “thủ tục” với người đă khuất.
“Sau khi đưa người lên bờ, người nhà cho được bao nhiêu th́ cho chứ chưa từng một lần ra giá, đ̣i tiền. Số tiền đó, anh em tui mua về đồ cúng cấp cho vong hồn họ được thanh thản. C̣n dư bao nhiêu th́ mua rượu, mồi anh em ngồi lai rai chống lạnh”, ông Sết nói.
|
Chiếc máy tạo khí được anh em ông Sết mày ṃ chế tạo, lắp ráp. Ảnh: Đăng Khoa. |
Có nhiều gia đ́nh nghèo khó, ba anh em tự bỏ tiền túi làm đúng “thủ tục”.
Bây giờ, khi đă có điều kiện, ba anh em ông Sết tự mày ṃ nghiên cứu chế tạo máy tạo khí để phục vụ cho việc lặn ở những đoạn sông sâu.
Họ góp 5 triệu đồng sắm máy nổ, mua dây dẫn khí, kính lặn và tự thiết kế b́nh hơi, chế tạo bộ phận tạo khí.
“Cái máy ni có thể cung cấp khí cho 2 người cùng một lúc. Có hắn (máy tạo khí – PV) lặn được lâu hơn, việc t́m kiếm cũng dễ hơn trước bội phần”, ông Sết nói.
Ba anh em ông Sết hiện là 'cộng tác viên' của Pḥng Cảnh sát đường thuỷ, Công an tỉnh Thừa Thiên – Huế. Các con của họ, cũng được truyền dạy kinh nghiệm kế tục nghiệp gia truyền.
Trong tương lai gần, anh em ông Sết vẫn chưa tính đến chuyện ngừng công việc “lặn ma”.
Việc có ích, cố mà làm thôi. Khi mô lặn sông thấy oải, thấy đuối th́ khi đó sẽ thôi không làm nữa”, ông Sết cười tươi.