Nguyễn Quang A
Nghe mấy vị có chức có quyền, hay đại biểu quốc hội “phản biện” chính sách “thay đổi giờ học, giờ làm” mà cứ ngỡ họ thuộc phe đối lập trong một chế độ dân chủ c̣n non nào đó, hay họ thuộc phái “nói theo” hoặc “dân túy” cũng chẳng rơ nữa.
Hay là, họ nói có lư, có lẽ v́ họ “có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực phản biện và tư vấn các công tŕnh giao thông”, nhưng do người làm báo không hiểu nổi nên đă truyền đạt sai ư họ. Nếu vậy th́ họ nên lên tiếng chắc chắn báo sẽ đăng tải đầy đủ ư họ, chứ không như ư của các nhà “phản biện” ngoài luồng.
Chưa biết ư thực của họ ra sao, nên buộc phải dựa vào lời lẽ của họ do báo chí đưa lại.
Ai cũng nói phải có “giải pháp tổng thể” nhưng có vẻ lại đả phá các thành tố của một giải pháp tổng thể. Ai cũng đ̣i nghiên cứu kỹ lưỡng, “phải có số liệu, phân tích giai đoạn, rồi đánh giá tổng thể mới biết hiệu quả” sau đó mới quyết định làm hay không. Đa số họ đều cho rằng do “ư thức của người dân”, như sếp của họ một thời đă lỡ miệng. Họ c̣n kêu gọi “đừng biến người dân thành ‘chuột bạch’ cho chính sách”. Nghe có vẻ rất bài bản và hợp ḷng dân lắm.
Họ có bao giờ nghĩ ḿnh là một phần của bộ máy ra quyết định chính sách hay chưa? Họ đă bao giờ nghĩ là dân ta đă bao lần bị biến thành “chuột bạch” cho các chính sách hoành tráng và vĩ đại hay chưa?
Chống ùn tắc giao thông đúng là một bài toán khó và cần giải pháp tổng thể. Từ quy hoạch đô thị, đường sá, chỗ đậu xe, số lượng phương tiện, ư thức của người tham gia giao thông, đến việc tổ chức giao thông.
Có những thứ đă có sẵn, khó thay đổi (như đường ở khu trung tâm). Đấy là các điều kiện cho trước. Tổ chức ra sao là việc quan trọng. Thay đổi giờ học, giờ làm việc là một trong các biện pháp của giải pháp tổng thể đó. Người ta đă thử cách này ở rất nhiều nơi và chẳng phải là giải pháp mới mẻ ǵ cả.
“Tất cả đều đi làm vào 7h không phải là thói quen mà là quy định của Nhà nước”! Đấy là thứ dễ thay đổi nhất. Mà tại sao lại phải do nhà nước trung ương quy định?
Phân tải (giao thông, điện, hay điện thoại) để tránh tắc nghẽn hay quá tải là chuyện kỹ thuật quá quen thuộc đối với các ngành liên quan. Và việc tính toán cũng không quá khó.
Số học sinh, sinh viên trên địa bàn Hà Nội cỡ 1,5 triệu trong đó gần một phần ba (gần 470 ngàn) là học sinh tiểu học; số người phải đưa đón con đi học cỡ 58 ngàn. Số cán bộ, viên chức và lao động ở các cơ quan, doanh nghiệp tại Hà Nội chắc cũng cỡ ấy. Điều chỉnh giờ làm việc của vài ba triệu người chắc chắn có tác động lớn đến phân tải giao thông và nếu làm khéo chắc chắn sẽ giảm đáng kể ùn tắc giao thông.
Cần có tính toán cẩn trọng. Thí nghiệm ở một vài nơi, một vài cơ quan sẽ không mang lại kết quả phân tải nào cả do không đạt ngưỡng về số lượng.
Với cương vị của ḿnh, và nhất là v́ có đầy đủ thông tin hơn người ngoài, các vị có chức có quyền hăy tham gia tư vấn và phản biện với tinh thần xây dựng thật sự đi thay cho việc phán chung chung hay làm ra vẻ “phản biện”.
NQA
--------------
Bee.net.vn
Ôi, phản biện…
Nghe một vài quan chức “phản biện” chính sách “thay đổi giờ học, giờ làm” trên báo chí mà… giật ḿnh.
Ai cũng nói phải có “giải pháp tổng thể” nhưng có vẻ lại không tỏ ra ủng hộ các thành tố của một giải pháp tổng thể. Ai cũng nói phải nghiên cứu kỹ lưỡng, “phải có số liệu, phân tích giai đoạn, rồi đánh giá tổng thể mới biết hiệu quả” sau đó mới quyết định làm hay không. Đa số họ đều cho rằng do “ư thức của người dân”…Những nhà báo đă không hỏi họ rằng, họ nghĩ sao khi ḿnh là một phần của bộ máy ra quyết định chính sách.
.
Ùn tắc ngày càng nghiêm trọng tại Hà Nội. Ảnh: Ngọc Tú
.
Chống ùn tắc giao thông đúng là một bài toán khó và cần giải pháp tổng thể. Từ quy hoạch đô thị, đường sá, chỗ đậu xe, số lượng phương tiện, ư thức của người tham gia giao thông, đến việc tổ chức giao thông.Có những thứ đă có sẵn, khó thay đổi (như đường ở khu trung tâm). Đấy là các điều kiện cho trước. Tổ chức ra sao là việc quan trọng. Thay đổi giờ học, giờ làm việc là một trong các biện pháp của giải pháp tổng thể đó. Người ta đă thử cách này ở rất nhiều nơi và chẳng phải là giải pháp mới mẻ ǵ cả.“Tất cả đều đi làm vào 7h không phải là thói quen mà là quy định của Nhà nước”! Đấy là thứ dễ thay đổi nhất. Mà tại sao lại phải do nhà nước trung ương quy định?Phân tải (giao thông, điện, hay điện thoại) để tránh tắc nghẽn hay quá tải là chuyện kỹ thuật quá quen thuộc đối với các ngành liên quan. Và việc tính toán cũng không quá khó.
Số học sinh, sinh viên trên địa bàn Hà Nội cỡ 1,5 triệu trong đó gần một phần ba (gần 470 ngàn) là học sinh tiểu học; số người phải đưa đón con đi học cỡ 58 ngàn. Số cán bộ, viên chức và lao động ở các cơ quan, doanh nghiệp tại Hà Nội chắc cũng cỡ ấy. Điều chỉnh giờ làm việc của vài ba triệu người chắc chắn có tác động lớn đến phân tải giao thông và nếu làm khéo chắc chắn sẽ giảm đáng kể ùn tắc giao thông.
Cần có tính toán cẩn trọng. Thí nghiệm ở một vài nơi, một vài cơ quan sẽ không mang lại kết quả phân tải nào cả do không đạt ngưỡng về số lượng.
Với cương vị của ḿnh, và nhất là v́ có đầy đủ thông tin, mong những người có tâm huyết hăy tham gia tư vấn và phản biện với tinh thần xây dựng thật sự.
Nguyễn Quang A