Chỉ cần một lời nói thôi, chỉ cần một cử chỉ một hành động thôi, của con người ḿnh khi chẳng dành cho nhau t́nh thân thiện, cũng làm mất đi một phần h́nh ảnh đẹp về quê nhà mà chúng tôi nuôi dưỡng bấy nhiêu năm. Ḷng yêu thương vừa mới chớm đă vội lùi xa. Thèm lắm! chúng tôi những người con đi xa vừa trở lại
Quê hương đẹp không chỉ trong kư ức
“Quê hương là ǵ hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là ǵ hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều“…
Có thể trong nghèo khó con người ta sống tốt với nhau hơn, nặng nghĩa nặng t́nh hơn. Biết bao nhiêu tấm gương sáng trong về đạo đức về t́nh người cao cả. Song cũng không ít những nhỏ mọn, những bon chen trong cuộc sống đời thường đầy biến động lúc này. Để bật lên những băn khoăn, những trăn trở không đáng có trong ḷng người đi xa vừa trở lại.
Làm sao không thể bỡ ngỡ khi chỉ xa có vài năm mà quê nhà đă đổi thịt thay da thật nhiều. H́nh ảnh những khu chợ xưa đă lùi vào quá khứ. Bộ mặt bán buôn tỉnh thành cứ sáng rỡ trên những sạp hàng đủ các chủng loại. Các cô bán hàng chễm chệ trên quầy, Nụ cười thoắt đến khi có người mua và tắt lịm đến choáng váng kèm theo những lời nanh nọc. khi khách hàng không đúng ư ḿnh.
Bám theo cô con gái nhỏ, hai mẹ con cố chen chân vào gian hàng chật ních những người. Con bé chẳng mấy khi có dịp ra chợ trung tâm, v́ mẹ đi vắng, bố lại bận bịu suốt ngày với công việc.
Các loại dây lưng treo đập cả vào mặt người bán lẫn người mua. Cô bán hàng đon đả mời chào bằng những lời chẳng c̣n ǵ có thể ngọt ngào hơn. Bởi ít va chạm nên cháu cũng ngại nên chọn lựa thật nhanh..150 ngàn là cái giá cao ngất ngưởng trên trời mà cháu tṛn mắt, khi cô bán hàng phát giá. Rụt rè mặc cả 100 “Ôi! Cháu gái xinh xắn vậy mà 1, 2 đồng với cô làm ǵ? Thôi cô lấy 120 ngàn nhé“.Quê hương
Thấy con chưa biết đường tiến thoái, tôi đỡ lời:“ Thôi chốc nữa mẹ con tôi quay lại“. Cô gái đă đồng ư bán, song lúc này tôi lại chẳng thuận mua. Đắt rẻ một chút thôi không thành vấn đề nhưng điều chính mà tôi không thuận mua nữa là cái luận điệu không thật thà kiểu con buôn xưa làm cho tôi mất hứng nên chỉ muốn rời xa gian hàng của cô thật nhanh.
Nhảy một bước từ trên sạp cao xuống đất và sừng sững trước mặt hai mẹ con tôi. Tôi lùi lại và cứ tưởng như sắp bị ăn trận đ̣n phủ đầu. Nhưng tôi lầm, cô chỉ tặng tôi những lời dành riêng cho những con mẹ hàng cá hàng tôm tung ra khi khẩu chiến“ Loại này th́ làm… ǵ có tiền mà mua“.(rất tục tằn) Người xả từ vô văn hóa không thấy ngượng mà tôi ngượng đến thế!.
Tôi ngượng v́ đă vô t́nh để cho con trẻ chứng kiến những ǵ chao chát trong buôn bán kinh doanh của người đời. Cháu làm sao có thể quen và tôi cũng không đủ độ ĺ để vô cảm chai sạn trước t́nh cảnh này, và bất chợt tôi sợ. Có nên đi tiếp xem cảnh chợ ḿnh hay quay về? mặc dù tôi muốn lắm và ước ao nữa, bởi xa nhà đă bấy nhiêu năm. Nhưng nếu cứ tiếp tục đi xem cảnh chợ th́ liệu có bao nhiêu người làm vui ḷng khách đến và bao nhiêu người rủa xả khách hàng như cô gái trẻ bán dây lưng kia. Mua hoặc không mua là quyền của mỗi người, nhưng thái độ của cô gái trẻ này là không thể chấp nhận. Làm ǵ đến mức cay cú mà buông ra những lời coi thường khinh rẻ người khác đến như vậy nhỉ?
Chỉ cần một lời nói thôi, chỉ cần một cử chỉ một hành động thôi, của con người ḿnh khi chẳng dành cho nhau t́nh thân thiện, cũng làm mất đi một phần h́nh ảnh đẹp về quê nhà mà chúng tôi nuôi dưỡng bấy nhiêu năm. Ḷng yêu thương vừa mới chớm đă vội lùi xa. Thèm lắm! chúng tôi những người con đi xa vừa trở lại, chẳng có mong mỏi ǵ hơn là được tận hưởng t́nh yêu thương thân thiện khi trong ḷng của chúng tôi cứ nuôi dưỡng tất cả những ǵ thân thương nhất với ước mong: Quê hương luôn là chùm khế ngọt lành...
Quê hương là chùm khế ngọt ! really ? tôi th́ nghỉ đó là 1 bài thơ mà CSVN dùng nó để phỉnh mấy tên vịt kiều xa nhà lâu và nhẹ dạđem tiền về cho tụi nó đớp mà thôi . thật ra mấy tên vịt kiều nhẹ da kia mới chính là trái khế ngọt đă bị đảng phái ăn cướp CSvn dụ về làm mồi trên mảnh đất mà với cái gọi cuả CSVN là quê hương để rồi bị chúng đớp cho đến chết LOL
Hà Nội là đây, thủ đô sao bụi bặm ồn ào, Không khí như đặc quánh, chỉ thấy người và xe chen chúc nhau, nhiều lúc tôi cứ cảm tưởng như là cả một khối người đang chuyển động vậy...
Nét thanh lịch của người Hà Nội
“Quê hương là ǵ hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là ǵ hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều“…
Hà Nội đẹp trong mắt muôn người- Hà Nội đẹp trong trái tim anh… Hà Nội đă trở thành nỗi nhớ không chỉ riêng cho những người sinh ra và lớn lên tại đây mà c̣n sống cả ở trong ḷng những ai yêu mến Hà Nội nữa.
Xa quê đă lâu, đầy ắp trong tôi những kỷ niệm chỉ có về một làng thôn yên ả thanh b́nh, nơi có những cánh c̣ trắng bay chấp chới trên cánh đồng lúa xanh đang th́ con gái. Nơi có những chiều quê lũ trâu về đủng đỉnh, có những làn khói lam chiều tỏa ra thơm mùi hương lúa mới. có cả tiếng ru hời dưới mát rượi bờ tre. Và cháy bỏng trong tôi nữa vẫn là ước mong được một lần về thăm thủ đô ngàn năm văn hiến. Để rồi:
Qua Vĩnh Yên- Phúc Yên rồi cao tốc Thăng Long – Hà Nội, v́ đă cận mùa tết nên ḍng người đổ về Hà Nội như đông hơn và hối hả hơn.
Ngồi sau xe máy, đường xá th́ không biết ǵ chỉ thấy ngoắt ngoéo quanh co đường phố nào cũng giống nhau đến thế. Bao nhiêu năm xa hôm nay mới có ngày tôi được ngày trở lại quê nhà, hai mươi năm sống trên đất khách, bây giờ về muốn xuống thăm đứa em cũng ở bên Tây về. không hẹn em ra đón, nên tôi đi sơm sớm và hơn nữa tôi muốn dành cho em ḿnh một sự bất ngờHà Nội mù thu
Hà Nội là đây, thủ đô sao bụi bặm ồn ào, Không khí như đặc quánh, chỉ thấy người và xe chen chúc nhau, nhiều lúc tôi cứ cảm tưởng như là cả một khối người đang chuyển động vậy. Dừng xe ở ngă rẽ đầu tiên tôi ghé vào hỏi thăm một người phụ nữ đường về phố Khâm Thiên. Chị này trả lời tỉnh khô: Không biết!
Người Hà thành mà không biết th́ ḿnh biết hỏi ai bây giờ đây? chào chị rồi quay ra, hai mẹ con lại lên xe đi tiếp một đoạn nữa. Đến một ngă rẽ tiếp theo, tôi vào một quầy bán bánh kẹo rượu thuốc. Nh́n hai khách đường xa bụi bặm bám từ đầu đến chân. Giọng của chị bán hàng cất lên nhẹ như hơi thở:“ Hai mẹ con nghỉ chút đă, từ xa lắm về đây đúng không?“. Chào chị tử tế và tôi nhờ chị chỉ đường giúp tôi.“ Mua ǵ cho chị đi rồi chị chỉ đường cho…“.
Tôi không cần mua ǵ cả. Nhưng chị đă nói vậy làm cho tôi cứ cảm thấy ái ngại vô cùng. Thấy tôi thoáng chút chần chừ, chị bán hàng đứng phắt lên quay vào nhà trong và từ nơi đó vọng ra: Ừ. Gặp bọn nhà quê(chị đang nói cùng ai đó).
Tôi vốn sợ những giọng ngọt ngào và không muốn loanh quanh lâu ở cái nơi mà bạn bè tôi yêu, bạn bè tôi quí này nữa. Tôi ngỏ ư mua của chị một chai rượu mà theo chị quảng cáo là rượu ngoại. Vẫn cái giọng chanh chua lúc ở gian trong khi chị miệt thị lũ nhà quê là tôi và lại ngọt ngào lúc này: “Nơi chị bán là đảm bảo nhất đấy chứ em mà đi nơi khác mua chắc chắn sẽ bị lừa“.
Hà nội trong tôi vốn đă mơ hồ giờ càng xa lắc. Nét đẹp của phố phường Hà Nội chỉ là trong sách vở và trong những bài thơ tôi đă được đọc của bạn bè. Bữa cơm tất niên năm đó, cả nhà tôi quây quần đoàn tụ, có những mẩu chuyện vui trên đường tôi đă gặp và khổ nỗi là có cả chai rượu ngoại mà tôi mua được bằng cái giá đổi trao của người phụ nữ Hà Thành thanh lịch với giọng nói nhẹ như hơi thở đă chỉ đường cho tôi đến được nơi tôi cần đến. Cái chất giọng ngọt ngào và nhẹ như hơi thở kia cứ làm cho tôi sợ măi. Bởi ngọt ngào bao giờ cũng đồng nghĩa với giả tạo, nó giả tạo như chai rượu mà tôi đă bỏ tiền ra mua kia. May mà chai rượu 140 ngàn Việt nam đồng này chỉ nội bộ trong gia đ́nh tôi biết, chứ đem biếu ai th́ chắc chắn tôi đă trở thành kẻ đi Tây về lừa đảo.
Hoặc giả có bệnh phải lên viện th́ cũng mong mau chóng cho khỏe mà về chứ ốm đau nằm ở đây th́ bệnh sẽ nặng thêm đấy. Bao nhiêu năm xa giờ về lại, gặp“ Từ Mẫu“ ngay chính trên quê hương mà không khỏi xót ḷng....
“Quê hương là ǵ hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là ǵ hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều“…
Không thể so sánh được điều kiện cơ sở vật chất của bệnh viện nước nhà với bệnh viện quốc tế, bởi so sánh như vậy là quá khập khiễng. So làm sao cho được! Có thể cả trăm năm sau nước ḿnh mới có thể sánh bằng nước ngoài lúc này.
Song được như thế này cũng đă là một sự cố gắng rất lớn, cố gắng vượt bậc khi đất nước ḿnh phải trải qua bao năm chiến tranh đằng đẵng. Tốn của hao người và hơn hết là chịu đói nghèo và lạc hậu vô cùng. Biết vậy nhưng chúng ta có thể so sánh thái độ và tinh thần phục vụ của những“Thầy thuốc như mẹ hiền“này chứ.
Tiếng chuông điện thoại reo bất ngờ trong đêm khuya thanh vắng, nó làm tôi choàng tỉnh trong nỗi lo sợ chẳng mơ hồ. Đầu dây bên kia nghe giọng của chú em thật bất an: nhà em đau bụng vật vă cả giờ chưa đỡ, các anh chị ra ngay chuẩn bị giúp em cho nhà em lên viện.Bệnh viện quá tải
Khoác vội chiếc áo khoác lên xe, hai anh em tôi vút đi chỉ kịp ngoái dặn mẹ già lo khóa cửa nẻo cho cẩn thận bởi lúc này là nửa đêm về sáng, biết ở nhà chỉ c̣n lại bà già và con trẻ, trộm cướp nó ṃ vào th́ nguy to.
Bệnh viện về khuya im lặng như tờ, bác sĩ trực c̣n ngái ngủ bật dậy, đứa em được khám ngay và sau khi làm thủ tục cần thiết là em phải lên bàn mổ luôn không chậm trễ, em bị viêm ruột thừa cấp, nếu để muộn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chồng nó lúc này thoắt trở nên nhanh nhẹn, cứ hối hả vậy mà lại kịp thời, chả hiểu họ cần ǵ mà nó cứ chạy ṿng quanh. Sau khi mổ xong em được chở lại giường. Gia đ́nh phân công nhau người ở lại trông em, người về nhà nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Tôi xung phong túc trực ngay cạnh giường em nằm, c̣n hai em khác kéo ghế ra hành lang ngồi, tất cả đều không ngủ. Lâu lâu lắm đứa em mới tỉnh lại, phút nguy hiểm đă qua, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhơm.
Buồn ngủ quá, đang lơ mơ chút th́ giật ḿnh tỉnh hẳn v́ tiếng động mạnh lắm, nh́n lại th́ hóa ra tiếng động mạnh kia là tiếng chổi quăng ngay trước mặt dưới nền nhà lát gạch men, cùng tiếng cô y tá trẻ véo von như chim hót trên cành xoan trong vườn nhà tôi chào buổi sáng: Đề nghị người nhà bệnh nhân quét dọn pḥng. Lạ lùng quá, dọn vệ sinh pḥng đâu phải là công việc của người nhà bệnh nhân nhỉ?, thấy vô lư lắm nhưng tôi không muốn cự nự, tôi vẫn cầm chiếc chổi lầm lũi lia từng nhát một trước hàng chục bệnh nhân và cả người nhà trong pḥng. Thằng em dưới tôi đang ngồi ngoài hành lang vừa xót cho chị vừa thấy bất b́nh nên nó bật dậy phản ứng:“ Các chị ăn lương của nhà nước th́ các chị phải quét chứ!“.
Cô y tá im lặng, không phản kháng ǵ!.
Tôi trở thành ba phải, thầm mắng em“ Qua sông th́ phải lụy đ̣“. Chỉ mong cho đứa em mau lành vết mổ mà về nhà. Cũng như mong mỏi đừng cho ai ốm đau bệnh tật . Hoặc giả có bệnh phải lên viện th́ cũng mong mau chóng cho khỏe mà về chứ ốm đau nằm ở đây th́ bệnh sẽ nặng thêm đấy. Bao nhiêu năm xa giờ về lại, gặp“ Từ Mẫu“ ngay chính trên quê hương mà không khỏi xót ḷng.
Sông Hồng một ngày cuối năm, mưa nặng hạt, Quăng sông này nối liền từ thành phố Trung du, sang bờ bên kia rồi th́ chỉ c̣n vài cây số nữa là tới cửa ngơ thủ đô- Thị xă Sơn Tây. Nơi này ḷng sông rất rộng chắc vậy mà không thể có nổi một cây cầu. Lượng người qua lại hàng ngày khá đông, rau cỏ hoa quả sang chọ trung tâm thành phố, c̣n người bên này sang đó làm việc cũng như đi thủ đô thật tiện.
“Quê hương là ǵ hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là ǵ hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều“…
Chuyến phà ngang sang thành phố hôm nay khá đông khách, tuần tự xuống phà, người xe máy người xe đạp và số ít người gồng gánh. Lượng người xem chừng cũng kha khá, kẻ đứng người ngồi đă chật kín nên phà bắt đầu quay mũi sang ngang.
Giữa mênh mang sông nước, cảnh đẹp thực tế này mà tôi được chiêm ngưỡng c̣n đẹp hơn cả những câu ḥ nối hai bờ của các chàng trai trên thuyền và các cô gái đang giặt áo ven sông. Những chiếc phà chở đầy tre nứa đang xuôi, những con thuyền cùng cánh buồm no gió đang ngược ḍng, con sông Hồng đỏ nặng phù sa đang lặng lờ xuôi ra biển. Tôi không khỏi rùng ḿnh khi nh́n thấy những ṿng xoáy nước liền nhau cứ cuộn tṛn hun hút giữa ḷng sông sâu. Mọi người cùng im lặng hướng về thành phố đang rất gần, những ống khói từ các nhà máy của thành phố công nghiệp cứ in trên nền trời cao xanh trong với miên man những làn khói trắng.
Đă gần đến bến, phà chếch mũi thẳng tiến hướng vào bờ, Bỗng nhiên như va phải vật ǵ đó dưới ḍng sông nên phà gần như đứng sựng lại. Xe máy xe đạp xô nghiêng về một phía, người trong ḷng phà cứ dúi dụi đổ ập vào nhau. Không biết chuyện ǵ xảy ra, tuy hơi nhốn nháo một chút thôi nhưng không đến nỗi la hét hoảng loạn.
Một chị phụ nữ c̣n khá trẻ đứng đầu nơi con phà có độ nghiêng nhất, khi tất cả ụp về phía đó, người, xe, đồ đạc cũng xô theo nghiêng ngả. Chiếc nón đội đầu của chị bay xuống ḷng sông và chấp chới quay tṛn trên những ṿng xoáy ngầu đỏ, c̣n chị v́ bị xô nên một nửa thân đă trườn ra tới thành phà.
Tôi kể th́ như vậy nhưng thực trạng lúc bấy giờ tất cả sự việc diễn ra nhanh lắm. Trong chớp mắt thôi nếu không có sự lanh lẹ nhanh mắt kịp thời của anh thanh niên gần đó. Anh nhảy qua mấy chiếc xe máy và đống đồ đạc ngổn ngang, ôm được chị phụ nữ khi tính mạng chị đang ngàn cân treo sợi tóc, sẽ bị hất xuống sông trong khoảnh khắc. Việc làm của người thanh niên kia trước sự cố phà, khi tất cả mọi người có mặt trên chuyến phà đó đều chưa có ai kịp phản ứng ǵ. Phà va phải đụn cát ngầm v́ đi hơi chệch hướng, song chỉ chút thôi đă lấy lại thăng bằng và may mắn làm sao đă có sự b́nh an cho tất cả hành khách trên chuyến phà ngang hôm nay.
Lúc này những tiếng chuyện tṛ bắt đầu sôi nổi, nh́n chị phụ nữ khi sắc mặt đă hồng hào trở lại, tôi cùng mọi người trong chuyến phà rất cảm phục người thanh niên nhanh nhẹn và dũng cảm nhường kia. Xa quê đă lâu, trong thời gian về lại tôi đă nh́n thấy biết bao nhiêu cảnh bon chen giữa những vất vả thường nhật, nên từ đó lại dội lên trong tôi phảng phất những nỗi buồn, nỗi buồn của t́nh người đă bắt đầu thay đổi. Song chuyến phà ngang hôm nay đă để lại trong tôi một dấu ấn chẳng dễ phai mờ, lại làm cho tôi thêm yêu quê hương và thêm yêu những con người. Quê hương tôi đẹp lắm lại có những con người, có những hành động rất đẹp trong đời thường nữa, để mỗi lần nhớ về quê trong những tháng năm xa sau này tôi cứ thấy ḷng ḿnh ấm lại.
Có ai đă từng đi xa mới thấu hiểu cho nỗi khổ của người xa. Có những nỗi thiếu vắng và cả những khát thèm, ước mong từ tất cả những điều tưởng chừng b́nh thường và nhỏ nhặt nhất. Bao nhiêu năm xa giờ mới trở lại quê nhà, cứ là rưng rưng nước mắt, cứ là hồi hộp ngóng trông, cứ xốn xang, cứ ngập ḷng một niềm vui khó tả.
“Quê hương là ǵ hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là ǵ hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều“…
Đến địa phận đất nước ḿnh, nh́n từ trên không trung, khi máy bay bắt đầu hạ độ cao, dải đất h́nh chữ S hiện dần ra trước mắt, xa xa phía dưới kia là vệt rừng xanh thẫm, đây là ḍng sông lấp loáng phản chiếu bởi ánh nắng mặt trời. Tất cả gần gũi đến vô cùng, bước chân bỡ ngỡ xuống phi trường rất lạ mà lại rất quen.
V́ lỡ chuyến bay nên anh chị em chúng tôi cũng khá đông đều phải nằm lại ở trạm trung chuyển thuộc một sân bay cũng thuộc châu Á. Hành lư đă về từ ngày hôm trước, người phải lui lại về chuyến hôm sau, v́ người chưa về nên tạm thời valy của mọi người phải vào nằm tại kho của sân bay. Măi tận trưa ngày hôm sau, khi xong xuôi mọi thủ tục nhập cảnh, chị em chúng tôi đi ra ngoài tiền sảnh, nghe các anh hải quan nói hành lư của chúng tôi hiện đang nằm trong kho nên hai chị em t́m đường ra kho,( Những người đi cùng chuyến bay với chúng tôi đă nhanh chân ra đó trước rồi). Chỉ c̣n hai chị em tôi là ra sau cùng và đang ngơ ngác. Bỗng một cháu trai có lẽ khoảng chừng 12 đến 13 tuổi. nom rất lanh lợi hoạt bát. Cháu chào hai cô thật lễ phép và khi biết được chị em chúng tôi đang t́m đường nên cháu xung phong dẫn hai cô tới kho. Kho nằm cách sân bay chỉ vài trăm mét thôi chứ không xa, vài phút sau là tới. Bao nhiêu năm xa quê giờ mới đặt chận về lại đất Mẹ, ấn tượng đầu tiên đẹp lắm trong tôi là ḷng nhiệt t́nh của cháu trai nhỏ, sao mà lại ngoan ngoăn và lễ phép đến nhường này. Chị em tôi cứ tấm tắc khen và khỏi phải nói chúng tôi vui đến mức nào. Chỉ kho cho chúng tôi xong, cháu bắt đầu tỏ ư ḿnh:“ Hai cô cho cháu xin ít tiền v́ công cháu dẫn các cô tới kho“. Ừ nhỉ! Có vậy mà chúng tôi không nghĩ ra, chị em tôi nh́n nhau , giật ḿnh chút thôi chứ không lạ v́ chút nữa ḿnh quên mất công lao cháu bé. Sẵn tờ 10 USD bạn tôi đưa ngay cho cháu bé gọi là trả công. Có lẽ là đă quen với công việc chỉ trỏ này, cũng như có thể cháu chê ít, hay cháu bắt nạt chúng tôi lạ nước lạ cái, nên cháu lớn tiếng hơn:“ Hai cô đi Tây về mà keo thế, các cô phải trả cho cháu mỗi người 10 đô, hai mươi đô đối với các cô có là ǵ đâu!“.
Đúng! 20 USD không đáng là bao nhiêu cả, chị em tôi đă trả đủ luôn theo yêu cầu của cháu. Nhưng lời của cháu bé làm cho chị em tôi từ ngỡ ngàng đến bật cười ngay trong phút đầu tiên đặt chân về đất Mẹ. Mới chỉ hơn chục tuổi đầu thôi, làm sao cháu biết nơi đất khách quê người chúng tôi sống ra sao và đă làm việc ra sao. Rồi đồng tiền nơi đó như thế nào?Chỉ là việc làm riêng của cu cậu bé con con kia nó cũng cho chúng tôi một bài học là: phải thận trọng hơn, dè dặt hơn, cần đề pḥng và tỉnh táo mà t́m hiểu với tất cả những ǵ có thể xảy ra tiếp theo mà phần lớn sẽ là sự bỡ ngỡ. Để từ đó rút ra kinh nghiệm cho bản thân rằng chẳng có sự vô tư nào dành cho ḿnh cả.
Hai ông bà run lắm, run đến vă mồ hôi khi chứng kiến thằng cháu đích tôn đang phê, trời ơi! Nó đâu có thiếu thứ ǵ, mất cháu mất con rồi bà ơi! ông ơi!. Vịn tay vào thành giường ông gắng gượng gọi điện thoại luôn cho bố nó, và thế là không thể chối căi, không thể che dấu được nữa, bố mẹ nó im lặng chút rồi phải thừa nhận chuyện đau ḷng này.
Thế là ông bắt bố nó phải về ngay, cho nó đi trại cấp tốc, đi đâu th́ đi, trại xa cũng được trại gần cũng xong miễn là làm sao phải bắt nó chấm dứt được cái tṛ chơi chết người này, sự thật đă rơ như ban ngày thế này mà bố mẹ nó c̣n dấu, bố mẹ có dấu diếm th́ chỉ là giết nó thôi, danh dự mà làm ǵ? Có mà danh hăo.
Thằng con trai cả của ông đang làm cán bộ to lắm ở một tỉnh. Đă có lương cao lại hậu bổng khá nhiều, nên con cái nó không thiếu một thứ ǵ cả. Đ̣i cái ǵ được cái ấy, thoải mái trong chi tiêu và giao du với tất cả bè bạn gần xa. Rồi cái ǵ phải đến đă đến đối với những đứa trẻ thiếu sự quan tâm quản lư của mẹ cha về tiền bạc và về cả thời gian. Không thể cho nó đi cai v́ sợ bạn bè đồng nghiệp tiếng vào tiếng ra rằng ông chánh văn pḥng mà lại không dạy được con, để nó sướng quá hóa rồ. Vậy là bố nó cứ phải dấu diếm măi. Bởi nhà có của nên cứ cung cấp đủ cữ mỗi khi nó lên cơn vật. Có mà tiền tấn cho bọn nghiện, có mà núi cũng lở chứ đừng nói có bao nhiêu tiền. Thế là thằng anh bên Việt Nam gọi điện sang Tây bảo thằng em về cấp tốc giải quyết công việc gia đ́nh. Chẳng hiểu mô tê át giáp ǵ hết, thằng út nhà ông vội bay về. Tối đầu tiên anh em nó ngồi to nhỏ với nhau chúng dấu ông không cho ông biết.Ư thằng anh cả là muốn chú em đem cháu sang bên đó, trước mắt là cho êm thấm, để xem thiên hạ có ai rỗi mồm mà đơm đặt chuyện thằng bé nghiện nữa hay không? Và biết đâu sống xa hẳn cái đám bạn bè xấu đang lôi kéo kia nó có thể dứt được cảnh hút hít này chăng!
Phải từ chối anh trai, chị dâu ḿnh đứa em rất buồn nhưng khi nh́n đứa cháu đích tôn duy nhất của ông bà vật vờ mà anh út đau ḷng hơn. Nhưng thực tế ở nơi xa xôi kia gia đ́nh làm sao hiểu, cô chú c̣n đang bận bịu với muôn vàn công việc làm ǵ có thời gian mà chăm sóc bảo bạn cháu. Đưa cháu sang không khó nhưng đây không là giải pháp tối ưu, bởi đó chỉ là quả bóng chuyền từ tay nọ sang tay kia mà thôi. Điều chính là phải cho cháu đi trại cai cho dứt điểm. Bố mẹ anh em ông bà và những người thân hơn lúc nào hết là phải gần gũi cháu, cho dù bố mẹ gia đ́nh phải đối đầu với dư luận Uy tín của bố mẹ có thể sẽ sạt đi trước mắt bạn bè đồng nghiệp. Nhưng chỉ có t́nh thương của cha mẹ anh em và những người thân cùng động viên cháu th́ mới mong cháu chấm dứt được với nạn này. Ông cụ già gần đất xa trời chắp tay lạy sống đứa con mà ông bà dứt ruột đẻ ra: Phải cho cháu của tao đi cai ngay bằng bất kể giá nào, phải có trách nhiệm với nó chứ không được phép đùn đẩy. Mười tám năm quá ngắn ngủi so với cuộc đời của một con người, nó c̣n quá trẻ, mà sự bồng bột của tuổi trẻ vốn dư thừa. Nhưng những người như cha mẹ nó, có danh phận có bằng cấp sao không chịu hiểu rằng- Quê hương là nơi cháu cất tiếng khóc chào đời đầu tiên và cũng chỉ có quê hương ḿnh thôi mới có đủ t́nh mà giúp cháu, cho nó cơ hội được sinh ra làm người lần thứ hai.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.