Các vị khách giả câm, giả điếc ăn uống vô tư, mặc cho chiếc loa không có nút tắt muốn nói ngang, nói dọc ǵ th́ nói...
Đây là đề tài của một bài báo tôi viết cách đây cả chục năm có tên là “Những người bán hàng… chửi”, một “đặc sản” của Thủ đô ta. Chuyện đă cũ, những nhân vật đó tự thay đổi, không c̣n hay chửi nữa. Có người đă chuyển địa điểm và có người đă bỏ nghề.
Thế nhưng gần đây một số bài báo viết về họ cứ chuyện đang xảy ra vậy. Xin chép lại nguyên văn một câu chuyện cũ, rất cũ với lời nhắn nhủ, những chuyện này có thật nhưng nó đă xảy ra từ quá khứ. Giờ đây, mọi chuyện chỉ là hoài niệm.
Quán “bún mắng cháo chửi” mà vẫn đông khách.
Chiếc đài không có nút tắt.
Ở phố chợ Ngô Sỹ Liên có một quán bún chân gị ngon nổi tiếng và rất đông khách. Vào tầm ăn trưa, căn nhà nhỏ hơn chục mét vuông dù mùa đông hay mùa hè đều chật ních người. Khách hàng đủ loại, từ người buôn thúng bán rong đến các vị áo comple, giày mơm nghoé.
Nhưng đông nhất là các cô, các bà váy xống ngổn ngang, son phấn rộn ràng. Đẹp tưng bừng và thơm nức nở. Những khuôn mặt xanh đỏ, tím vàng sau khi ăn thường nhớp nháp mồ hôi và nhầy nhụa mỡ.
Chủ quán là một người đàn bà rất khó đoán chính xác tuổi bởi khuôn mặt lúc nào cũng đỏ gay đỏ gắt, nặng ch́nh chịch, khó đăm đăm và h́nh như lúc nào cũng chỉ chực... tấn công vào mặt khách. “Cho cái ghế bà chủ ơi!”. Một người khách gọi.
Và thế là cái núi lửa được dịp trào ra: “Bác nh́n xem c̣n chỗ nào th́ ngồi. Nhà em đông khách, phục vụ nhiều người chứ có một ḿnh bác đầu. Kia ḱa, cái ghế kia bỏ không đấy, không có mắt à? Bác không ngồi được th́ thôi. Nhà em có phục vụ một ḿnh bác đâu. Bác ăn được th́ ăn, không ăn được th́ đi quán khác. Chúng em luôn chân, luôn tay đấy chứ có ai chơi đâu. Muốn ăn sang trọng th́ vào cao lâu, nhà hàng có mấy con mắt xanh, mỏ đỏ nó đứng nó hầu, nó xúc, nó nhai, nó đút cho chứ ở đây th́ không ai rỗi hơi phục vụ thế được....”
Cái bài ca ấy sẽ tấu lên hàng giờ đồng hồ. Và thường là vị khách trót lỡ mồm ấy giả câm, giả điếc ăn uống vô tư, mặc cho chiếc loa không có nút tắt muốn nói ngang, nói dọc ǵ th́ nói.
Và như để đền bù cho công nghe ca nhạc ấy, quán này bán khá rẻ và ngon. Cứ 10 ngàn đồng/người, hai người th́ 20 ngh́n, ba người th́ 30 ngàn đồng là đă có một bát vừa lưỡi lợn vừa chân gị luộc đầy tú hụ. Và đặc biệt là ngon. Cũng là chân gị nhưng cái thịt chân gị ở đây gịn, ngọt.
Bà ḿ tôm ở Ngơ Hàng Cháo
Ngơ Hàng Cháo sau sân vận động Hàng Đẫy có một quán bán ḿ tôm rất nổi tiếng. Chỉ riêng việc nổi tiếng của món ḿ tôm ở Hà Nội, mảnh đất được coi là thủ đô phở đă là sự lạ và không c̣n ǵ để bàn nữa rồi. Thế nhưng chủ quán cũng là một người lạ.
Bà này nghe đâu vốn là vận động viên thể dục dụng cụ cũng rất nổi tiếng, đă từng giành nhiều huy chương các loại. Tiêu chuẩn thời bao cấp, đám vận động viên vốn ăn khoẻ nên bị đói triền miên, luôn phải dùng món ḿ tôm để dằn bụng. Ăn riết rồi nghiện, rồi mày ṃ nấu nướng. Thế là dần dần thành bí quyết. Cũng là ḿ tôm nhưng bà này nấu th́ “tuyệt cú mèo”, không chê vào đâu được.
Và cũng giống như bà chủ quán chân gị phố Ngô Sĩ Liên, bà suốt ngày sàn sạt. Có một điều hơi khác bà Ngô Sĩ Liên th́ hay mắng mỏ “thượng đế” c̣n bà Hàng Cháo th́ chuyên quát tháo người làm và... nói bậy. “Này con kia, mày làm ăn như... ấy à?
Tao đă nói bao nhiêu lần là đưa cho khách th́ phải ư tứ. Đấy, tiên sư bố nó, xin lỗi bác chứ chúng nó làm ăn như thế đấy. Này, thằng mặt... kia, làm ăn phải cẩn thận chứ.
Mày có hốc được không mà mày đưa cho người ta ăn, hử”. Chửi chán, bà lại toét miệng ra cười rồi ph́ phèo châm thuốc. Có lúc hứng chí, hai tay bà chống vào cạnh sườn nh́n bao quát khách hàng như vị tướng nh́n đám binh nh́ đang x́ xụp húp.
Vợ chồng ông chủ quán cơm
Phố Ḥa Mă có vợ chồng một chủ hàng cơm cũng rất nổi tiếng. Khách cực kỳ đông và cặp vợ chồng này có một cách tiêu khiển... chẳng giống ai. Họ nghiện chửi nhau. Hôm nào khách càng đông, hàng bán được càng nhiều th́ họ lại càng chửi nhau tợn.
Chị vợ béo phốp, béo pháp như một bao tải thịt. Ngược lại, anh chồng th́ gầy nhom như một bộ xương ḅ hầm phở. Không giống như bà bún móng gị Ngô Sĩ Liên hay bà ḿ tôm Ngơ Hàng Cháo hay phồng mang trợn
mắt, họ căi nhau đều đều như một chiếc đài caset cũ với phần cảm ứng âm thanh đă quá thời gian sử dụng và bộ phận màng loa bị thủng vài ba chỗ. Cái giọng khàn khàn, đục đục, đều đều nhiều khi bị tiếng mỡ sôi hay tiếng băm chặt lấp đi. Và giữa khoảng lặng của nước sôi, lửa bỏng thỉnh thoảng lại lèo xèo tiếng vợ chồng căi cọ.
H́nh như họ đă căi nhau từ lâu, rất lâu rồi. “Cái con mụ ngu như lợn. Nói cho mà biết, ngày xưa bố mày không rước th́ ế ênh ế hềnh, chả chó mèo nào nó văi vào đâu nhé”.
“Thằng già người như con nhái bén kia mày không nhớ mày đă đi ṃn ngơ nhà tao, đă lạy van tao bao nhiêu lần hay sao mà mày dám mở miệng ra điêu toa như thế. Của bác hết một trăm mười bốn ngàn, vâng em cám ơn bác.
Tiên sư cái thằng già kia mày có im mồm đi không, dạ, có ngay đây ạ, mày nói từ sáng đến giờ chưa chán à? Đấy, các bác xem em th́ đầu tắt mặt tối mà nó có để cho yên đâu. Tao không thèm chấp đâu đấy nhá. Loại đàn bà mồm loa mép giải, nói hết cả phần thiên hạ. Đĩa này 50 ngàn ở bàn số ba, nốc đẫy vào rồi lắm mồm. Ông bảo ai mồm loa mép giải hả lăo già kia....”
Và cứ như thế, đan chen giữa những câu chào mời, tính tiền, cám ơn khách hàng là giọng vợ chồng ông chủ chửi bới, căi cọ lẫn nhau.
Bùi Hoàng Tám
Theo nguoiduatin