( xin kính tặng những người dân đi biểu t́nh chống Trung quốc của 2 miền Nam Bắc )
“…Tôi yêu tiếng nước tôi
Từ khi mới ra đời…”
Câu hát như 1 lời khẳng định t́nh yêu quê hương, yêu đất nước của người dân vn mà ai cũng hằng khắc sâu trong tâm tưởng.
Từ khi c̣n nằm trong nôi, nghe tiếng ru ầu ơi.. của bà, rồi những bước chân chập chững đầu đời được sự nâng niu của mẹ, lớn lên theo năm tháng bằng những giọt mồ hôi nhọc nhằn từ đôi vai gồng gánh của cha, những lời giảng của thầy cô , tiếng nói thân thương của bạn bè. Những âm thanh những h́nh ảnh của quê hương ngày càng đậm nét không thể xóa mờ trong ḷng mỗi con người.
Ai cũng có quyền ước mơ về 1 quê hương tươi đẹp hạnh phúc ấm no, ḥa b́nh và tự do vĩnh viễn . Nhưng, ước mơ tưởng như tầm thường và bé nhỏ ấy đă không thực hiện được trên quê hương vn dấu yêu ngày nay!
Những cái chết oan ức, những tiếng kêu xé ḷng của người dân mất đất, những bắt bớ giam cầm cho những ai yêu chuộng tự do, những dùi cui đánh đập cho những cuộc biểu t́nh yêu nước chống quân xâm lược trung cộng mỗi ngày càng nhiều thêm.
Đă bao lần tôi khóc thương cho người dân nước tôi trước những bất công, những đàn áp, những tù đày…
Đă bao lần tôi hănh diện về những cuộc biểu t́nh chống Trung quốc, hănh diện về sự hào khí ngất trời của đoàn người biểu t́nh với những khẩu hiệu, những tiếng hô vang dậy núi sông…
Và đă bao lần tôi cúi mặt thẹn thùng v́ sự hèn hạ, ích kỷ của bản thân không dám dấn thân cùng đoàn người biểu t́nh từ bắc chí nam để thể hiện ḷng yêu nước trước bọn cầm quyền.
Đoàn người vẫn dấn bước, vẫn ngạo nghễ trước bao hiểm nguy đang ŕnh rập phía trước.
Đoàn người vẫn dấn bước trước bao nhiêu lực lượng “v́ dân” từ công an, dân pḥng cho đến cả những người công dân tuổi đời c̣n non trẻ đă cản trở, đă đàn áp.
Đoàn người vẫn dấn bước trước bao nhiêu sự vô cảm thờ ơ của những người dân đang quay lưng đứng bên lề cuộc biểu t́nh.
Họ đă “ van xin” những nhà lănh đạo của Đảng csvn thật thống thiết: hăy cùng chúng tôi giành lại HS-TS, hăy cho chúng tôi được quyền yêu nước, hăy cho chúng tôi quyền tự do con người….”
Họ đă “van xin” những người cùng chung ḍng máu hăy cùng họ chung tay góp sức : đừng vô cảm khi tổ quốc lâm nguy, hăy đoàn kết lại để tiêu diệt kẻ thù TQ…”
Họ, những người “hành khất” đang van xin t́nh yêu thương đất nước của tất cả mọi.
Họ, những người “hành khất” đang van xin sự tự do cho dân tộc.
Họ, những người “hành khất” đang van xin mọi điều tốt đẹp cho đất nước, cho dân tộc vn bằng cả trái tim chứ không hề bị bất cứ 1 thế lực nào xúi dục.
Tôi viết về “những người hành khất VN” này bằng tất cả ḷng kính trọng và biết ơn chân thành v́ họ đă dạy tôi cho biết được sự dũng cảm kiên cường và t́nh yêu quê hương vô bờ bến của họ , t́nh yêu ấy xuất phát từ trái tim, từ tấm ḷng chân thật chứ không phải từ nơi miệng hát câu “Tôi yêu tiếng nước tôi…” như tôi đă hằng hát mỗi ngày.
Và để cảm tạ “những người hành khất vn” kiên cường này, tôi xin phép mượn mấy câu thơ của nhà thơ Trần Trung Đạo để nói thay lời kết như sau:
“Tôi, người hành khất vn
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô
Tôi không giành giật cơ đồ
Chỉ xin 1 chút tự do làm người”
Saigon, ngày 11/8/2012
Hà Trinh
Theo : hennhausaigon2015