"Khi có tiền th́ vợ quan tâm, chung thủy; lúc gặp khó khăn vợ hoạnh họe coi ḿnh là osin, thậm chí cặp bồ ngay trước mặt cũng phải nhắm mắt làm ngơ", anh Bùi Thanh Điền (31 tuổi, ở Chi Lăng, Lạng Sơn)- công tử giàu sang một thời chua xót nói.
Thời sinh viên, bạn bè đi xe đạp tôi đă có xe máy vi vu. Bạn bè 5-7 đứa túm tụm chung nhau một căn pḥng hơn chục mét vuông, th́ tôi đă một ḿnh chễm chệ một ngôi nhà 2 tầng hoành tráng, với đầy đủ tiện nghi từ ti vi cho đến tủ lạnh (mặc dù chỉ là nhà thuê).
Bố mẹ, anh chị tôi đều theo nghiệp kinh doanh nên sau khi ra trường tôi trụ lại Hà Nội, được anh chị nhượng cho một vài mối quan hệ và bắt đầu sự nghiệp riêng.
Làm ăn một thời gian, tôi tạo dựng được một cơ ngơi kha khá. Khi đó, trong mắt bạn bè tôi đúng là công tử con nhà giàu sang, nhiều tiền lắm của nhưng cũng nổi tiếng chịu chơi.
Tôi lấy Huyền (nhân viên một công ty truyền thông, Hà Nội), một cô gái nghèo. Nói về độ chịu chơi, chiều vợ th́ tôi là số 1, muốn ǵ có đấy tất cả đều là hàng hiệu chính hăng.
Đổi lại, Huyền cũng tỏ ra là người vợ biết điều, nếu không muốn nói là cực kỳ ngoan ngoăn, chiều chồng và rất chung thủy.
Anh Điền với công việc hàng ngày: Đưa vợ đi làm, đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo
Được khoảng 1 năm sau, tôi bị bắt v́ dính vào một đường dây buôn lậu, phải chịu án 2 năm tù. Trong lúc bố mẹ từ mặt tôi v́ cho rằng tôi làm xấu mặt họ, Huyền phải gom góp toàn bộ số tài sản chúng tôi có rồi chạy vạy khắp nơi để lo lót chạy chọt cho tôi nhưng do không t́m hiểu kỹ nên tiền mất mà án tù tôi vẫn phải mang.
Suốt thời gian tôi ở tù, Huyền vẫn qua lại thăm nom chu đáo, khiến tôi cảm động. Mỗi lần vào, em lại gióng giả về khoản nợ khổng lồ đă chạy vạy lo cho chồng. Nh́n em gầy g̣, đen sạm tôi thương lắm nên dù em nói cay nghiệt thế nào tôi vẫn chịu được.
Hết 2 năm, tôi ra tù, chúng tôi thuê một căn pḥng nhỏ cấp 4. Mang vết đen từng mang án tù nên chẳng ai muốn thuê tôi. Nhờ một số người bạn giúp đỡ, tôi vay được ít tiền hùn vốn mở quán vịt nướng. Nhưng được một thời gian quán phải đóng cửa v́ vắng khách, làm ăn thua lỗ.
Mọi gánh nặng cơm áo đổ lên đôi vai gầy của Huyền. Em phải đi sớm về khuya nhưng bù lại thu nhập của em đủ để hai đứa tôi sinh hoạt thoải mái.
Không biết làm ǵ, ngày ngày tôi đưa đón vợ đi làm rồi đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo... mong đỡ đần em phần nào.
Nhưng đúng là khi có tiền làm việc ǵ cũng dễ, không có tiền bản lĩnh đàn ông cũng hèn. Hầu hết các cuộc vui với bạn bè tôi đều phải xin phép vợ hoặc vợ cho tiền mới dám đi.
Bản thân tôi cũng tự ti không muốn 'chém gió' với bạn bè như xưa, các cuộc gặp gỡ tôi cũng kiếm cớ thoái thác dần.
Thời gian gần đây, mấy đứa bạn thân rỉ tai bảo thấy vợ tôi cặp kè với người đàn ông khác nhưng tôi không tin. Đúng là Huyền hay về muộn nhưng công việc của em bận rộn thế, phải gặp gỡ đối tác nhiều.
Hơn nữa, nếu em muốn bỏ tôi th́ đă bỏ ngay lúc tôi ở trong tù, việc ǵ phải sấp ngửa chạy vạy kiếm tiềm lo cho tôi làm ǵ cho mệt thân.
Nhưng tôi cũng bắt đầu để ư đến Huyền hơn và chua xót nhận ra em đang khinh thường chồng ra mặt.
Trong mắt Huyền lúc này tôi không khác ǵ một osin không phải trả lương, c̣n Huyền mới là trụ cột gia đ́nh, là người kiếm tiền chính và có quyền quyết định mọi thứ.
Sinh nhật vừa rồi vợ tôi có làm cơm mời một số bạn bè, trong đó có Hải, một thanh niên kém vợ tôi 3 tuổi và cũng chính là người được đồn đoán đang cặp kè với vợ tôi.
Lúc Hải đến, cậu ấy mang một chiếc bánh kem rất to, có ḍng chữ I Love You. Tôi thấy vợ ḿnh vui ra mặt: "Ôi chỉ có Hải là người hiểu ḿnh nhất". Nghe vợ nói mà tôi tím mặt nhưng không nói ǵ.
Như mọi ngày, tôi được phân công nhiệm vụ phục vụ ăn uống cho mọi người. Thi thoảng có người hỏi, Huyền gọi, tôi lên chào hỏi vài câu xă giao rồi lại xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, bát đũa. Thấy Huyền thân mật với Hải, mấy thằng bạn của tôi tỏ thái độ, có người ái ngại nh́n tôi nhưng tôi chỉ cười x̣a.
Tan bữa tiệc, Huyền cùng bạn bè rủ nhau đi hát ḥ để lại ḿnh tôi với một chồng bát cao quá đầu người. Một vài người bạn gái thấy ngại ngỏ ư muốn giúp nhưng Huyền gạt phắt "đó là công việc của anh Điền, anh ấy phải làm", mặc dù lúc đó đă là 12h đêm.
Đến khoảng 3h sáng, tôi mới thấy một chiếc xe chở vợ ḿnh về, đó là xe của Hải. Qua khe cửa, tôi sững sờ thấy hai người ôm hôn thắm thiết. Tôi muốn lao ra đấm vào mặt thằng nhăi đó một cú nhưng cơn tức giận, cuồng ghen khiến tôi lóng ngóng, măi mới mở được cửa.
Tôi bắt đầu tra hỏi Huyền, nhưng em vênh mặt cho biết trong lúc tôi ở tù Hải là người giúp đỡ nhiều nhất cả về tiền bạc lẫn tinh thần. Nếu không có Hải th́ tôi đă tù rũ xác, Huyền cặp với Hải cũng là trả ơn thay cho tôi.
Tôi hận ḿnh đă mù quáng tin vợ suốt thời gian qua nhưng cũng đau đớn khi nhận ra tôi là thằng đàn ông bất tài, không lo nổi cho bản thân, cho vợ, phải để vợ nuôi ḿnh. Ngay trong đêm, tôi ôm quần áo ra nhà nghỉ ngủ rồi hôm sau bắt xe về quê.
Suốt gần 1 tháng ở quê, tôi đă nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của tôi và Huyền, về tương lai sau này. Tôi vẫn rất yêu Huyền, c̣n em hẳn vẫn c̣n t́nh cảm với tôi nên mới không bỏ tôi. T́nh cảm của em với Hải có lẽ chỉ là nhất thời lúc tôi sa cơ. Tôi tin rằng ḿnh sẽ chinh phục lại được vợ như trước đây.
Nghĩ vậy, tôi đă quay lại thành phố xin lỗi vợ và trở lại điệp khúc cuộc sống thường ngày: đưa đón vợ đi làm, đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo... Về mối quan hệ giữa Huyền với Hải, tôi biết hai người ấy vẫn gặp gỡ nhau nhưng tôi nhắm mắt làm ngơ.
Tôi băn khoăn tự hỏi đàn ông sa cơ th́ nên làm ô sin để vợ tự do t́m t́nh th́ đó mới là t́nh yêu thật ḷng dành cho vợ?
Dù sao, tôi vẫn đang t́m việc làm và hy vọng một ngày nào đó em sẽ nhận ra đâu là t́nh yêu đích thực.
Nguồn: Bùi Thanh Điền/ Phunutoday