Không dính vào sự căi cọ với bất cứ ai, trừ trường hợp anh ở ṭa th́ anh chứng minh. Anh phải đứng ra ngoài, đứng lên trên sự căi cọ.
H́nh minh họa
Cậu Y. T. từng nói với tôi thế này: “Giả sử ḿnh làm việc cho một công ty nào đó nhưng người ta không thích ḿnh. Người ta cho ḿnh thôi việc và bảo ḿnh là người không tốt. Trong trường hợp đó, ḿnh phải chứng minh ḿnh là người tốt chứ. Người ta không thích ḿnh th́ cứ cho ḿnh nghỉ việc, tại sao bảo ḿnh không tốt? Ḿnh phải căi lại, phải chứng minh cho người ta thấy ḿnh là người tốt chứ.” Cậu ấy hỏi tôi: “Thế ḿnh có cần căi lại, có cần lư sự, chứng minh ḿnh là người tốt không thầy?”
Tôi bảo: “Không cần thiết. Vấn đề là ḿnh phải thấy khi người ta nói là có lư của người ta. Cái lư đó từ trong cái thấy và trong kinh nghiệm của họ. Cái lư đó chưa hẳn đă đúng với ḿnh,
nhưng ít nhất nó đúng với kinh nghiệm, với mong muốn của họ. V́ vậy, ḿnh không thể chứng minh lại, không thể làm cho người ta phục ḿnh đúng, ḿnh là người tốt. Ḿnh làm như vậy để làm ǵ?”
Y. T. bảo: "Nếu không làm như vậy, người ta nói ḿnh ăn cắp. Ḿnh làm thinh là nhận ḿnh ăn cắp thật hả thầy?"
Tôi nói: "Nếu ra trước ṭa th́ ḿnh phải chứng minh, bằng mọi cách ḿnh chiến thắng. Nhưng đây không phải là chuyện ṭa án mà là chuyện quan hệ trong xă hội. Ḿnh không cần phải chứng minh ḿnh là người trong sạch làm ǵ, mà người ta cũng chẳng có bằng chứng ǵ để bảo ḿnh là người ăn cắp."
Cuối cùng, Y. T. đồng ư.
Cách cư xử không rơi vào hai thái cực
Ví dụ, thấy hai người đánh nhau, anh tới can thiệp nhưng không được nói người này đúng, c̣n người kia sai. Anh nói làm sao không biết mà cả hai người kia đều thấy anh đứng về phía họ. Tất nhiên, anh không phải là người ba phải. Cả hai người kia đều chấp và đều có lư, do đó anh nói làm sao để không lọt vào phe ai hết. Đó là một ví dụ điển h́nh để anh không ngă vào phía nào. Anh luôn luôn đứng ở bên trên để xử lư vấn đề, luôn luôn có lối thoát và xử lư vấn đề mà không ai trách móc anh được. Nhưng đó không phải là sự ba phải.
Người kia có lư của ḿnh nên mới hành động như vậy. Nhưng do anh ta chưa tỏ tường về đầu của ḿnh và của người khác, nên
cái lư đó là lư của anh ta chứ không phải là cái lư chung. Ḿnh không thể bác lư của người đó được. Nếu ḿnh bác lư, người ta không ủng hộ, không thừa nhận ḿnh th́ làm sao ḿnh giải quyết được. Không những vậy, ḿnh c̣n bị kẹt luôn và ḿnh căi người ta.
Phải nhớ điều này và luôn luôn tập phương pháp này:
không dính vào sự căi cọ với bất cứ ai, trừ trường hợp anh ở ṭa th́ anh chứng minh. Anh phải đứng ra ngoài, đứng lên trên sự căi cọ. Nếu dính vào sự căi cọ của người khác tức là anh dính vào một trong hai cực, không có lối thoát và trở thành kẻ yếu đuối.
Không trách người khác
Dù người ta đối xử với ḿnh tệ hại, ḿnh cũng không trách người ta. V́ đầu của người ta ở trong t́nh trạng chưa tỏ ngộ được, nên luôn luôn chấp vào ư kiến chủ quan của họ; do đó, người ta nói như vậy, cư xử như vậy làm tổn thương tới ḿnh. Nhưng nếu là người tỏ ngộ, hiểu vấn đề, tỏ tường đầu của ḿnh và đầu người khác rồi, ḿnh không có lư do ǵ đi trách những người có hành xử sai lầm cho chính họ và cho ḿnh. Ḿnh đủ ḷng rộng lượng thông cảm, không thể trách được, mặc dù người ta có những hành xử hoàn toàn không tốt cho người khác, cũng không tốt cho người ta. Ḿnh thấy rất rơ và hoàn toàn rộng lượng thông cảm.
Họ hành xử theo thói quen, theo cái nh́n chưa thực sự tỏ tường về cách làm việc của đầu óc. Do đó, ḿnh không trách ai hết. Nếu họ đă tỏ tường đầu óc của họ th́ họ đă không làm như vậy. Cho nên, ḿnh hoàn toàn thông cảm và bỏ qua hết những sai lầm, những sự không vừa ḷng người ta gây ra cho ḿnh. Trong trường hợp nào đó, ḿnh thấy nên tránh người ta th́ tránh, nhưng vẫn hoàn toàn thông cảm được và không trách móc ǵ.
Y. T. hỏi tôi: “Từ ngày thầy đi chia sẻ đến giờ, thầy gặp không ít khó khăn, rồi người này nói này, người kia nói kia, những người không hiểu nói những điều oan ức cho thầy, hay làm những điều không tốt cho thầy. Không lẽ thầy không bực bội với người ta sao? Không lẽ thầy không làm cho người ta hiểu thầy sao?”
Tôi bảo: “Thầy làm như vậy để làm ǵ.
Ḿnh phải hiểu đầu của người ta như vậy, nên người ta phải làm như vậy, chứ không làm khác được. Người ta phải phỉ báng ḿnh, phải làm khó ḿnh, phải nói xấu ḿnh v́ đầu của người ta như vậy.
Nhiệm vụ duy nhất của ḿnh là coi chừng đầu của ḿnh, và xem thử ḿnh có làm những điều ǵ tốt cho người khác mỗi ngày hay không. Thầy không đính chính, không giải thích, không lư sự, không chứng minh. Thầy hoàn toàn hiểu được tại sao người ta làm như vậy. Do ḿnh hiểu rất rơ như vậy nên ḷng ḿnh hoàn toàn thanh thản và tốt nhất là bịt lỗ tai không nghe. Thay v́ lư sự, ḿnh mỉm cười, vỗ vai ôm nhau, cái nào lợi hơn?”
Ynguyen
Duytue
Minhtriet