(GDVN) - “Ngă ba sung sướng” là tên các “dân chơi” thường gọi đoạn phố cắt các đường Nguyễn Chí Thanh, Láng, Láng Hạ (Hà Nội). Trong bán kính chưa đầy 2km nhưng ở đây có tới cả trăm cô gái hoạt động mại dâm. Gần 1 tháng lăn lộn trong vai một nhân viên chuyên chở gái mại dâm tới các quán karaoke “tay vịn” tại đây, phóng viên báo Giáo dục Việt Nam đă “mục sở thị” những phương thức hoạt động ḱ dị của "nghiệp đoàn mại dâm" lớn nhất Hà thành này.
Không giống như Quất Lâm - Nam Định, Đồ Sơn - Hải Pḥng, Cố Thổ - Xuân Mai, khu vực đường Láng - Nguyễn Chí Thanh (Hà Nội) là “trung tâm ăn chơi nhảy múa” của các dân chơi Hà thành. Với hàng loạt nhà nghỉ, quán karaoke cao cấp, “ngă ba sung sướng” này đă trở thành nơi kinh doanh “xác thịt”, mang lại nguồn thu nhập khổng lồ cho cả “ông trùm” lẫn đám “ đệ tử ” ăn theo.
Tranh thủ "tán phét" trong phút "giải lao" hiếm hoi khi chờ khách.
Toàn bộ cuộc sống của chủ lẫn gái đều đi ngược lại với quy luật sinh hoạt đời thường, theo kiểu “ngủ ngày cày đêm ”.
Trong khoảng trên dưới trăm "đào" thường xuyên hoạt động ở khu vực này, có nhiều chủng loại, đủ để phục vụ những đại gia khó tính nhất. Từ các em chân dài eo thon, thuộc diện hàng “vip” đến những cô "đào" nhỏ con, đeo chiếc kính giả “trí thức” kiểu sinh viên làm thêm, một số quá lứa lỡ th́ và cả những em “ăn đu đủ không cần th́a”.
Thâm nhập
Qua Đoàn, một cựu xe ôm chở gái, tôi được làm quen với T “ rách ” một chủ quản lư quán karaoke trên đường Láng, người có mối quan hệ rất tốt với các ông chủ quản lư nhân viên. Để có được mối quan hệ đó, tôi đă phải chi trả cho một bữa nhậu tới bến. Sau vài ly làm quen, T cũng mở ḷng tâm sự chuyện đời, chuyện nghề. Khi tôi ngỏ lời muốn xin đi làm xe ôm trong khoảng thời gian đợi xin việc, T nhận lời ngay “ việc ǵ chứ việc ấy anh giải quyết được cho chú, đơn giản ấy mà.
“Nhưng nghề này khá phức tạp đấy chú em, anh chỉ sợ chú không đủ bản lĩnh để làm công việc này thôi, nhưng cứ thử xem sao. Nh́n cái mặt cô hồn của chú, anh thấy cũng có khả năng đấy ”.
T lấy điện thoại ra rồi gọi cho một ai đó... “Alô B à, bên ông c̣n cần người chở dịch vụ không? Tôi có thằng em cùng quê mới ra chưa có việc làm, ông xem thu xếp cho nó một chân với”. Quá may mắn cho tôi khi nhân viên đang làm cho B phải nghỉ về quê làm đám tang cho mẹ, ngay lập tức tôi được thế vào vị trí đó.
Các "đào" giăng kín cửa quán để chờ đến lượt "chào" khách.
Tối trung tuần tháng 9, qua T “rách” , tôi được giới thiệu tới gặp trùm B, đầu nậu đang quản lư 7 đào tại một quán nước trà đá tại phố Nguyễn Chí Thanh. Đă được T ôn bài từ trước “chú nhớ nói là em cùng quê với anh nhé” nên mọi chuyện đơn giản hơn. Sau một hồi căn vặn về lư lịch, trùm B giao tôi phụ trách 3 “đào”, với thu nhập 250 ngh́n đồng một ngày. Cũng v́ là lính mới, 4 “đào sắc nước hương trời” hơn đă thuộc về một tay “chạy dịch vụ” khác. Tôi ngậm ngùi với 3 đào "kém nước" hơn hẳn.
Với giới mại dâm tại đây, những người làm nghề như tôi được gọi với cái tên khá mỹ miều: “người làm dịch vụ”. Nhiệm vụ của “người làm dịch vụ” là chạy xe ôm chở gái đến các quán hát, nhà nghỉ, khách sạn để phục vụ khách khi có nhu cầu, luôn chạy đua với thời gian bằng tốc độ “bàn thờ”, chuyện chạy ngược chiều, vượt đèn đỏ, kẹp 4, kẹp 5 là "tất lẽ dĩ ngẫu" và việc đội mũ bảo hiểm cũng là một hành động... xa xỉ.
"Quản gia" của gái mại dâm
Ngay ngày hôm sau, tôi quay trở lại quán nước tại ngơ 27 đường Nguyễn Chí Thanh, đây cũng là địa điểm tụ tập của gái mại dâm lúc “rỗi khách” gặp trùm B. B chỉ mặt 3 đào: gồm Vân, Mai, Hương và “lệnh” các ả phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của tôi. “Nếu chúng nó căi lời hay ùn ườn khi lên chào bàn, em cứ thẳng tay”, B nói và lạnh lùng bỏ đi.
Tôi bắt tay ngay vào công việc. Mặc dù trước khi đi đă chuẩn bị rất kỹ nhưng trong đầu lúc này, cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hăi rất mơ hồ. Giống như những người “đồng nghiệp”, tôi phải tập phong cách ăn mặc, đi lại trên đường làm sao cho giống họ, quần sooc, đầu đội mũ lưỡi trai và... không đội mũ bảo hiểm.
V́ là người mới nên tôi được người bạn làm cùng tận t́nh chỉ bảo, đi đâu làm ǵ, như thế nào là hiệu quả. Trước hết phải lấy toàn bộ số điện thoại của những đồng nghiệp để liên lạc và giúp đỡ nhau trong khi gặp khó khăn, nhất là trong quá tŕnh đi làm.
Việc quan trọng nhất lúc này là phải mua ngay cho ḿnh một cây bút và một quyển sổ nhỏ để ghi lại tên của từng đào. Mỗi lần đào được ngồi vào bàn với khách, tôi sẽ gạch một gạch theo kiểu h́nh vuông để đánh dấu lại.
Làm như vậy với mục đích là để cuối ngày tổng kết xem "đào" nào ngồi được bao nhiêu bàn, rồi nhân với số tiền là 50 ngàn một bàn, thanh toán trực tiếp cho người quản lư, sau đó tôi sẽ được trả công bằng khoản tiền đó.
Đang ngồi ở quán nước “ tập tành” tán phét làm quen với ba đào của ḿnh, đào trẻ nhất của tôi năm nay mới tṛn 17 tuổi, tên Vân quê Bắc Giang, c̣n hai đào kia ngoài 20 tuổi, đều quê Nam Định. Chưa hết câu chuyện tôi thấy điện thoại kêu. “Sếp” gọi: “Chú cho nhân viên đến ngay quán TP đi”. Bỏ lại cốc trà đá, tôi vội vă quay xe để ba đào ngồi lên, Vân nhảy tót lên ngồi đằng trước sau đó đến tôi, Mai và Hương. Mọi hành động thuần thục đến từng chi tiết.
Lần đầu tiên tôi tham gia giao thông trong một hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tóc của Vân cứ ḷa x̣a như tơ nhện trước mặt nhưng tôi vẫn phải luồn lách giữa ḍng xe cộ đông đúc.
Gọi taxi để khách và "đào" đi ca hai.
Tại khu vực đường Láng, các quán karaoke đều nằm một bên, nên xế nào cũng ngược chiều mà tiến. Cũng may là quán TP đó không xa quán nước là bao nhiêu.
Đến nơi đă thấy mấy “đồng nghiệp” đậu xe ở đấy rồi, thấy tôi, những người này cùng quay ra, đưa ánh mắt nh́n lạ lẫm như muốn “ ăn tươi nuốt sống". Thoáng chút bối rối nhưng tôi vẫn cố nh́n thẳng vào mắt họ v́ ông chủ đă dặn: “Ở đây ai cũng b́nh đẳng, nếu có chuyện ǵ xảy ra th́ sẽ có người đến giải quyết, chú cứ làm b́nh thường ”.
Ba đào của tôi lững thững đi lên chào khách, thấy vậy tôi cũng muốn “ra oai” cho vào khuôn khổ: “Nhanh cái chân lên em ơi”.
Đằng sau những đồng tiền của “nghề bán trôn nuôi miệng” là một thế giới ngầm với những luật lệ hà khắc. Việc t́nh cờ trở thành một tay chở gái - mắt xích trong nghiệp đoàn mại dâm lớn nhất Hà Thành này của phóng viên cũng lắm nỗi gian truân. Mời quư độc giả đón đọc kỳ tới.
Trọng Trinh