Nhiều người Việt đang đắm ch́m trong bia rượu, thuốc lá bằng văn hóa “nhậu”, đốt cháy sức khỏe lực lượng lao động... Chúng ta đang toan tính, buông thả cá nhân mà quên đi ư thức trách nhiệm chung trước Dân Tộc.
Nếu nói thực ḷng tôi vẫn thấy sống ở Việt Nam là thích nhất v́ chi tiêu hàng ngày khá rẻ. Nhưng tôi không muốn người nước ngoài nh́n dân ta mà cười. Thế hệ ông cha ta đă làm nên những điều kỳ tích. Nên nếu ta cứ để cho đất nước măi “đang phát triển” như thế này th́ thật có tội với các bậc tiền nhân.
Tôi sang Singapore, đất nước mà dân cư đến từ khắp nơi: Malaysia, Trung Quốc, Ấn Độ, Philippin..., vậy mà đi trên đường phố không thấy có bóng dáng cảnh sát. Thú thực, tôi cũng không nhớ đồng phục của họ màu ǵ nữa (v́ có thấy đâu).
Văn hóa th́ lịch sự, từ xếp hàng bắt xe taxi cho tới đi lại trên đường, rồi văn hóa trong giao tiếp giữa con người với nhau (dù rất nhiều nền văn hóa khác nhau cùng tồn tại trên một đất nước). Chúng ta c̣n biết Singapore nổi tiếng trên thế giới là đất nước rất ít tham nhũng do hệ thống công quyền được trả lương cao. Tại sao Singapore làm được điều đó?
Tôi thấy có mấy điều đáng chú ư:
- Sau một tuần đi làm, tôi nhận ra tài xế taxi ở Singapore có rất nhiều người đă nghỉ hưu. Tại sao ở một đất nước phát triển như họ lại phải đi làm khi đă nghỉ hưu? Phải chăng đây chính là chính sách khuyến khích người dân làm ra của cải vật chất cho xă hội?
- Tại sao Singapore lại có văn hóa giao thông như vậy? Theo tôi là do luật pháp của họ rất nghiêm. Hăy tưởng tượng nếu bạn thấy ḍng xe chạy với tốc độ 80-100 km/h, đố bạn dám chạy bộ băng qua đường. Làn xe nào xe nấy chạy, không ai chen lấn ai. Luật pháp nghiêm minh đă tạo ra trách nhiệm xă hội lớn.
- Singapore không khuyến khích người dân uống rượu và hút thuốc. Minh chứng cho điều này là giá một bao thuốc hay một lon bia ở Singapore đắt khoảng gấp10 lần ở Việt Nam. Tôi không thấy cảnh người Singapore ngồi bàn tṛn với hàng tá bia ở bên, trong khi đó th́ không khó ǵ bắt gặp cảnh người Việt Nam ngồi nhậu. Tôi tin chắc là phần lớn những người tiêu thụ rượu bia và thuốc lá ở Việt Nam là lực lượng thanh niên trong độ tuổi 17 đến 35 (lực lượng lao động chính).
Qua đây ta thấy, Singapore th́ thi hành chính sách khuyến khích người dân lao động làm ra tiền , và hạn chế rượu bia để tránh lăng phí tiền của và sức khỏe của xă hội, hạn chế tệ nạn xă hội.
Từ đó, chúng ta chắc cũng phần nào giải đáp được tại sao đất nước ta lại nghèo, lại đang phát triển. Chúng ta hiếu học nhưng nền giáo dục của nước ta lạc hậu. Chúng ta đắm ch́m trong bia rượu, thuốc lá bằng văn hóa “nhậu”, đốt cháy sức khỏe lực lượng lao động...
Chúng ta nên nh́n lại ḿnh, nh́n lại dân tộc ḿnh. Quá khứ đáng tự hào bao nhiêu th́ chúng ta càng đáng trách bấy nhiêu. Mỗi người đang toan tính, buông thả cá nhân mà quên đi ư thức trách nhiệm chung trước Dân Tộc.
Tuan BK