Sau khi đi Paris về, mặc dù biết Trần Văn Đôn đă bị thuyên chuyển ra Huế và nằm trong ṿng giám sát chặt chẽ bởi lănh chúa miền Trung - Ngô Đ́nh Cẩn nhưng bà cố vấn vẫn đêm ngày mong nhớ người t́nh. Chính v́ thế, mỗi khi có dịp ra Huế, người đàn bà đa t́nh này lại t́m mọi cách để gặp Trần Văn Đôn.
Và ở đây đă xảy ra một chuyện cười ra nước mắt mà sau này người ta vẫn nhắc đến như một sự trơ trẽn không tưởng của cặp đôi này.
Không biết bao nhiêu lần bà cố “cắm sừng” chồngBỏ dở lễ mừng thọ mẹ chồng để đi gặp nhân t́nh
Mồng hai Tết năm ấy, cố đô Huế bỗng tưng bừng nhộn nhịp khác thường. Phi trường Phú Bài tấp nập những chuyến bay từ Sài G̣n ra, chở đầy những nhân vật tai to mặt lớn của chính quyền họ Ngô. Những đoàn xe ô tô nối đuôi nhau hướng về trung tâm thành phố Huế. Những bộ trưởng, tướng lĩnh, dân biểu, tỉnh trưởng cùng các đảng viên đại diện đảng Cần Lao, các Phong trào Cách mạng Quốc gia, Phụ nữ Liên đới trịnh trọng mang lễ vật đổ xô về Phú Cam. Anh em họ Ngô cùng đại diện gia đ́nh đă tề tựu đông đủ tại tư dinh bên bờ sông Bến Ngự.
Lễ “tế sống” bà thân sinh anh em nhà họ Ngô được bọn thuộc hạ tâng bốc là “quốc mẫu” được cử hành vào dịp đầu năm. Tất cả văn vơ bá quan triều Ngô đều đủ mặt, đứng xếp hàng nối đuôi nhau ở hàng hiên tư dinh lănh chúa miền Trung và lần lượt mang lễ vật vào đại sảnh. Cụ cố bà ngồi ngửa dựa lưng trên ghế bành bọc gấm lim dim mắt. Bà thỉnh thoảng lại thiếp đi v́ đă ở cái tuổi chín mươi mà phải ngồi hàng giờ đồng hồ. Đứng bên cạnh đó là bà đệ nhất phu nhân Trần Lệ Xuân và năm anh em họ Ngô xênh xang trong bộ đại lễ cổ truyền. Họ đứng nhận lễ quỳ lạy chúc thọ của văn vơ bá quan.
Trong khi năm anh em nhà họ Ngô cùng đám thuộc hạ công thần tranh nhau tế sống “quốc mẫu” giữa không khí tưng bừng đại lễ th́ Trần Lệ Xuân âm thầm rời khỏi vị trí. Bà cố vấn đi t́m Trần Văn Đôn. Hai người gặp nhau ở hành lang, tay bắt mặt mừng và đưa vào tư pḥng để tṛ chuyện.
Trước đó, trong thời gian ở Huế, tướng Đôn không dại ǵ giữ ḷng “chung thủy” với người đàn bà lúc nào cũng có cả tá nhân t́nh vây quanh. Trần Văn Đôn đă kịp cặp bồ với một nữ dược sĩ trẻ đẹp. Bà cố biết chuyện không khỏi sinh ḷng ghen ghét. Nay có dịp gặp lại t́nh nhân, Lệ Xuân hẹn tướng Đôn mang quân hộ tống cho bà đệ nhất phu nhân tham quan khu lăng tẩm. Biết là không thể căi lại ư muốn của bà cố vấn, tướng Đôn bèn huy động một tiểu đoàn bố trí canh pḥng những nơi hiểm yếu để dọn đường cho đệ nhất phu nhân du ngoạn.
Chiều hôm ấy, Lệ Xuân lộng lẫy từ ô tô bước xuống. Lúc này tướng Đôn đă đứng đợi sẵn. Với tư cách tư lệnh vùng I chiến thuật, Trần Văn Đôn đích thân hộ tống bà cố vấn đi viếng lăng Gia Long. Họ ngồi bên nhau trên con thuyền xuôi dần về phía bên kia sông như đôi t́nh nhân đi ngắm cảnh mà quên hết những ràng buộc về địa vị và giai thứ. Thuyền cập bến, cả hai cùng sánh bước trên con đường rải sỏi có hai hàng cây bên đường. Lệ Xuân bảo Đôn t́m một nơi vắng vẻ để tâm sự. Tướng Đôn bèn ra lệnh cho mấy sĩ quan tùy tùng ở bên ngoài cửa lăng, để ḿnh Đôn đưa Lệ Xuân vào thăm lăng miếu.
Khi chỉ c̣n có hai người, bà cố vấn nh́n người t́nh bằng ánh mắt tức giận hỏi thẳng: Nghe nói ông có cả cung điện đầy mỹ nữ để hưởng lạc có phải không?. Giật ḿnh, tướng Đôn lập tức chối bay chối biến. Trần Lệ Xuân trỏ ngón tay vào trán t́nh nhân bảo: “Cẩn thận đấy! Tôi chỉ cho một mồi lửa là cả tam cung lục viện của ông cháy sạch sành sanh”. Để làm dịu bớt cái ánh mắt ghen tuông của người t́nh, tướng Đôn choàng tay qua vai bà cố vấn rồi kéo sát về phía ḿnh.
Sau ân ái, tồng ngồng... kiếm quần áo
Lúc ấy, chốn u nghiêm lăng tẩm vị Cao hoàng sáng lập ra triều Nguyễn bỗng phải chứng kiến một chuyện bất ngờ. Người cung phi già giữ lăng thường ngày lo việc hương khói ở ngôi đền vừa đi mót lá thông khô về chợt nghe tiếng cười văng vẳng. Nhưng bà phi già ngước lên nh́n th́ không thấy ai. Tuy nhiên, ngay sau đó, bà nh́n kỹ lại và nhận ra một tà áo đàn bà và đàn ông vắt ngang ḿnh rồng. Hoảng hốt hơn nữa, giữa chốn linh thiên, bà thấy một đôi nam nữ đang quấn vào nhau...Biết ḿnh già yếu không thể làm ǵ với những kẻ dám xúc phạm đến tôn lăng, bà phi tức giận vơ lấy hết quần áo vắt trên con rồng đá ôm vứt xuống hồ sen trước sân chầu.
Lúc sau, tướng Đôn đến lúc quay ra không t́m thấy quần áo đâu nữa, vụt đứng lên. Nh́n xung quanh, không một bóng người mà quần áo th́ biến đâu mất. Thấy sự việc lạ, bà cố vấn tưởng người t́nh đùa. Tuy nhiên, khi nh́n thấy vẻ mặt lo lắng của tướng Đôn th́ bắt đầu chột dạ. Đôi t́nh nhân cứ thế tồng ngồng đi kiếm quần áo.
Cả hai t́m kiếm cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy quần áo. Bà phi già sau khi vứt bỏ quần áo xuống hồ sen, đă lặng lẽ đi ṿng trở về phía sau đền. Ngượng tái mặt, bà cố bắt tướng Đôn đi mượn quần áo của đám thuộc hạ mặc tạm. Bà sợ cái cảnh tượng tồng ngồng như thế này sẽ bị người khác bắt gặp và đến tai Nhu. Mặc dù không mảnh vải che thân nhưng Trần Văn Đôn đành phải gật đầu đồng ư. Đôn đi ṿng quanh lăng mộ và tiến về phía đền th́ gặp bà phi già đang nấu cơm. Thấy một người đàn ông trần như nhộng từ xa bước tới, một tay che lấy hạ bộ, bà già này hiểu ngay đây là kẻ vừa làm chuyện xúc phạm ở chốn tôn nghiêm. Mặc dù ngượng đến đỏ mặt nhưng Đôn vẫn phải mở miệng mượn quần áo. Nh́n tướng Đôn bằng con mắt không mấy thiện cảm, bà phi già từ chối thẳng thừng. Cuối cùng tướng Đôn kể lại việc mất quần áo vừa rồi. Bà phi già vẫn giữ vẻ mặt tỉnh khô: “Thôi, quần áo của ông bị con ngựa hầu của đức Cao Hoàng trừng phạt rồi. Con ngựa đá ở sân chầu trước lăng đó. Nó thiêng lắm, ai mà tới đây làm chuyện bậy bạ th́ sẽ bị nó phá. Phải lạy nó mới được tha”.
Nói xong, bà phi bèn thắp mấy nén hương đưa cho Đôn và bảo Đôn theo ḿnh. Đến giữa sân chầu bà phi chỉ vào con ngựa đá đứng phía sau tượng một quan văn bảo Đôn vái. Trần Văn Đôn v́ muốn lấy quần áo nên đành làm theo. Lúc đó, Trần Lệ Xuân tḥ đầu ra ở thành ṿng lăng trên cao nh́n xuống, không khỏi ngạc nhiên và buồn cười khi thấy t́nh nhân của ḿnh trần như nhộng một tay bụm bộ hạ, một tay cầm mấy nén nhang tỏa khói, đứng nghiêm cúi đầu trước con ngựa đá. Khi tướng Đôn vái xong, bà phi nói: Thần mă thường giấu đồ đạc ở trên ngọn cây hoặc quăng xuống hồ. Bây giờ ông đi t́m ở những chỗ đó th́ chắc thấy.
Sau một hồi sục sạo t́m kiếm, cuối cùng tướng Đôn cũng t́m thấy bộ quân phục của ḿnh và quần áo của bà cố vấn nổi bập bềnh trên mấy chiếc lá sen. Trước cửa lăng Gia Long, mấy sĩ quan tùy tùng không khỏi ngạc nhiên khi thấy vị tướng chỉ huy và bà cố vấn viếng lăng trở về với bộ quần áo ướt đầm. Sau này để giải thích cho cái ngày vụng trộm ấy, Trần Văn Đôn nói với mấy sĩ quan hầu cận là bà cố vấn hái hoa hụt tay ngă xuống hồ nên ông phải nhảy xuống vớt lên. Chính v́ thế, cả hai ướt cả quần áo. Sự thật về cuộc dạo xuân của đệ nhất phu nhân và người t́nh vơ biền đến tai lănh chúa miền Trung một tháng sau.
Cố vấn tổng thống “hết chỗ” để “cắm sừng”
(kienthuc.net)