Nhóm bạn đă qua mấy “tuần” bia th́ hắn mới ṃ tới với gương mặt méo xẹo. Không nói không rằng, gă lầm ĺ “chơi” ba ly liền. Anh em “cạy răng” măi gă mới lí nhí: “cũng tại cái váy mà ra”.
Câu đối tào lao
Đệ, một tay nhậu trong bàn, cắc cớ hỏi: “Nhưng cái váy th́ liên quan ǵ đến bộ mặt sầu thảm của ông?”. Đang giận vợ, Lăng “giội bom”: “Mày th́ biết ǵ, váy là trang phục của vợ. Vợ là một… bộ phận “cơ hữu”, không thể tách rời của chồng. Xấu thiếp th́ hổ chàng. Không liên quan là sao, mày nói tao nghe. Biết th́ thưa thốt…”.
Tuấn “giáo” lật đật vuốt vuốt ngực Lăng, nói b́nh tĩnh em ơi. Cứ tưởng đang tức mà c̣n bị chọc quê, thế nào Lăng cũng làm hung Tuấn “giáo”. Nhưng không. Gă c̣n lạc quan tếu, nói mày vuốt ngực “cảm xúc” lắm, giống y chang vợ vuốt tao. Tuấn “giáo” cười x̣a, nói bộ tứ ḿnh lâu quá… gặp hoài, cụng ly cái.
Minh họa: DAD |
Biết Lăng đang bức xúc, Tuấn “giáo” nói anh em sẵn ḷng nghe chuyện cái váy… của mày. Kể đi, chiến hữu cả, đừng mắc cỡ.
Câu chuyện cho hay vợ Lăng dù đă cứng tuổi nhưng rất mê váy. Hễ nhận thiệp cưới là nàng quáng quàng chạy ra shop. Khổ nỗi, cứ đi hai đám coi như xong một “đời” váy. Lăng nhắc “tiết kiệm” th́ vợ xổ ra một mớ “dây muống”. Nàng nói mặc hoài một cái bạn bè nó “oánh giá”, cho là ḿnh rị mọ. Với lại một đời ta bảy mươi ba đời váy, vài “xị” (vài trăm) một cái váy có là ǵ mà ông càm ràm. Tui “đi” váy, người ta khen vợ ông Lăng xinh chớ có khen vợ thằng Tây nào đâu. Tui đẹp váy th́ ông cũng… đẹp mặt chớ.
Thằng Bân, MC đám cưới, nói hay lắm: Phụ nữ nên làm đẹp trước khi nghe những tàn phai. Nó c̣n nói không thể tách phụ nữ ra khỏi váy khi váy luôn làm đẹp cho phụ nữ.
Quân cười h́ h́, nói: “Hay hè, khúc này có thể chế thành câu đối: váy vợ đẹp/mặt chồng xinh”. Lăng đỏ mặt tía tai, nói: “Mày láo, dốt hay nói chữ, so sánh tào lao, im ngay...”.
Đẹp th́ có đẹp, nhưng…
Vứt cái lon không xuống gầm bàn, Lăng tiếp tục nói hành vợ ở nơi công cộng: “Mới hồi sáng đây, vợ lôi cái váy ra rồi đứng tần ngần, nói cái này “qua” hai đám rồi. Tao nói váy c̣n mới, bỏ th́ phí lắm nhưng nàng có chịu nghe đâu. Nàng vù xe đi và mang về cái váy xanh lè viền kim tuyến lóng lánh một cách ác liệt. Rồi nàng a lô. “Hội váy” năm sáu bà ào tới, “đuổi” tao ra khỏi buồng. Mấy bả sột soạt xiêm y, đấm nhau thùi thụi rồi cười rấm rích”.
“Váy xong, các nàng ra ngoài ưỡn ẹo trước gương, hỏi đẹp hông anh, đẹp hông anh? Biết nói sao khi chưn cẳng nàng nào nàng nấy hoặc là ú na ú nần, hoặc là tong teo như hai que tăm. Có nàng hằn rơ năm sáu… đồng tiền - “dấu ấn” bệnh ghẻ thời con nít. Tao đánh liều nói đẹp th́ có đẹp nhưng xem lại cặp gị. Vợ tao nói đời mấy ai không t́ vết. Chỉ cần kéo đôi bít tất giả da lên quá gối là xong.
Vậy là các nàng “thượng” lên mấy chiếc tay ga cho váy bồng bềnh, đi một lèo đến ba bốn tiếng đồng hồ. Th́ ra sau tiệc cưới, cả đám c̣n tăng hai karaoke, lại c̣n bay mùi bia, nói tía lia mới… dữ dội. Có lần tao làm mặt giận. Vợ nói lâu lâu mới “váy” một lần, về nhanh quá nó phí đi, ông hỉ. Rồi vợ lôi từ cốp xe ra hai cái váy một đỏ một vàng, nói tui mới mua thêm để “pḥng” những đám cưới sau. Ông cất giùm, tui đi tắm cái. Tức quá, tao quăng váy vào tủ rồi đi nhậu”, Lăng kể.
Tuấn “giáo” cười ha hả, nói cơ sự này th́ váy là một phần… tất yếu của vợ mày rồi. Váy và vợ “vấn vít” vậy, mày chỉ c̣n cách “vơ” lấy cả hai.
Trần Cao Duyên
Thanhnien