GiadinhNet - H́nh ảnh anh Lâm nắm tay d́u chị Phương đi từng bước nhẹ xuống quán cà-phê nhỏ dưới căn hộ của anh chị tại khu An Ḥa 5, chung cư Nam Long, Q. 7 đă quen thuộc với mọi người ở đây và ai cũng mỉm cười chia sẻ với hạnh phúc của họ. Với họ, cơn ác mộng 2 năm trước giờ đă tan được mấy phần rồi.
Với t́nh yêu của anh, chị không ngại mệt, ngại đổ sức để tập đi lại mỗi ngày.
Một cơn ác mộng
Nhớ lại ngày “tưởng như phải chết” ấy, chị Phương nh́n xa xăm như đang kể hộ cuộc đời của một ai đó chứ không phải của ḿnh.
Ngày 5-1-2011, một buổi chiều b́nh thường, chị đi làm về và bỗng thấy đau đầu dữ dội. Nghĩ chắc hẳn lại là cơn đau do căn bệnh viêm tai giữa từ nhỏ nên chị uống thuốc giảm đau. Không ai có thể ngờ, những tháng ngày nghẹt thở giành giật từng giây phút sống của chị Phương và không biết bao giọt mồ hôi, nước mắt chảy xuống trong các buổi tập vật lư trị liệu sau này lại có một khởi đầu “b́nh thường” đến thế. Ngay tối đó chị nôn ói liên lục, sáng hôm sau phải đi cấp cứu ở Bệnh viện FV, TP. HCM. Nằm viện một hôm th́ về nhà, chưa kịp nghỉ ngơi th́ chỉ 2 ngày sau t́nh trạng lại phát nặng hơn, anh Lâm vội vă đưa chị vào Bệnh viện Nguyễn Tri Phương, TP. HCM. Bác sĩ kết luận chị bị viêm màng năo mủ. Chị c̣n bị thuyên tắc toàn bộ xoang tĩnh mạch, xuất huyết năo, phù năo nên phải mổ gấp để mở sọ giải ép lấy máu tụ.
Sau phẫu thuật, t́nh trạng của chị vẫn được tiên lượng rất xấu, khó qua khỏi. Mọi hy vọng sống dường như đă vụt tắt.
Ngọn lửa sống lại nhen nhóm khi chị được chuyển sang Bệnh viện Đại học Y Dược,TP. HCM để can thiệp bằng phương pháp lấy máu đông qua tĩnh mạch. Máu đông trong tĩnh mạch năo được hút ra qua ống luồn từ tĩnh mạch đùi lên. Chị là ca đầu tiên được áp dụng phương pháp này tại Việt Nam. Ca mổ kéo dài 6 giờ căng thẳng đă kéo chị về với sự sống. 22 ngày sau, chị đă b́nh phục nhưng bị liệt nửa người bên trái. Chị được chuyển sang điều trị ở Bệnh viện Điều dưỡng – Phục hồi chức năng (Q. 8, TP. HCM) trong 9 tháng sau đó.
Tất cả chỉ một chữ “duyên”
Tên anh là Ngọc Lâm nhưng hơn 10 năm làm báo hầu hết mọi người chỉ biết và gọi anh là Lê Nguyễn. Anh cũng thấy vui v́ đó là một phần trong tên của chị. Bút danh ấy cũng là chị đặt cho anh. Khi chia sẻ về chuyện t́nh yêu, đôi mắt của hai người cứ nh́n nhau tŕu mến khiến người bên cạnh phải ghen tỵ. Là bạn học chung lớp cấp 3 ở Huế nhưng hai anh chị “làm lơ” với nhau. Suốt 3 năm, chị học Đại học Y Dược TP. HCM, anh học Đại học Khoa học Huế, hai người cũng không liên lạc. Vậy mà, ḱ nghỉ hè cuối năm ba, gặp lại nhau th́ “trúng tiếng sét ngay lúc ấy luôn”, chị Phương bẽn lẽn tâm sự.
Ngày anh ra trường lại lên Kon Tum công tác. T́nh yêu của họ chịu thử thách thêm 3 năm xa cách nữa. Nhiều khi anh đi công tác ở những vùng xa, không có liên lạc ǵ, chị đă nghĩ “chắc hết duyên rồi” th́ bất ngờ một ngày anh gọi điện, câu đầu tiên anh nói với chị là: “Nghe nói có người yêu rồi à”...
5 năm yêu nhau hết 4 năm xa cách, cuối cùng anh chị nên duyên vợ chồng vào năm 2008. Và cậu con trai hiện đă 3 tuổi, láu lỉnh, dễ thương với cái tên cũng đẹp Trần Lê Gia Phú, là món quà ư nghĩa nhất cho t́nh yêu của anh chị.
Nhớ lại những ngày bỏ hết công việc chăm vợ trong bệnh viện, anh Lâm chẳng dám tin đó là sự thật mà cứ ngỡ là một giấc mơ. Đôi khi anh cũng thấy mệt mỏi, nhưng “chỉ cần nh́n thấy nụ cười của vợ và con trai là ḿnh có thể làm được mọi thứ“. Nh́n vợ bây giờ đă khỏe mạnh anh đùa: “Nhờ chăm vợ mà giờ ḿnh có thể đi làm điều dưỡng được luôn rồi. Từ tắm rửa, thay quần áo, thay dịch truyền... ḿnh đều rành hết”.
V́ đó là yêu
Khi biết ḿnh bị liệt, chị đă từng nghĩ đến việc t́m một hạnh phúc mới cho anh. Nhưng bằng chính những hành động của ḿnh, anh Lâm đă chứng tỏ cho chị biết rằng, dù có khó khăn đến bao nhiêu, dù vất vả thế nào, anh vẫn luôn ở bên cạnh chị. Anh giúp chị mọi sinh hoạt hằng ngày, tự tay chuẩn bị đồ ăn cho chị, lo chu toàn chuyện chăm sóc con nhỏ. Cuối tuần anh lại đẩy xe lăn đưa chị đi siêu thị, đi xem phim. Nhiều người nh́n anh chị, họ ṭ ṃ, rồi vui lây với hạnh phúc của hai người. Chị nhớ ngày xuất viện, mấy người bế chị lên ta-xi không nổi nhưng anh đă bế, đă d́u, đă chăm sóc, cận kề bên chị mỗi ngày. Chỉ có t́nh yêu thương mới đem lại cho người ta sức mạnh đó.
Thanh Thủy