Đă một thập kỷ trôi qua nhưng mỗi khi nhắc lại, người dân nơi đây vẫn c̣n bị ám ảnh bởi những chuyện rợn người đă xảy ra ở đồi Cây thị tại khu 5, xă Động Lâm, huyện Hạ Ḥa (Phú Thọ).
|
Một trong hai cây thị cổ thụ ở đồi Cây thị. |
Trong ṿng 3 tháng, rất nhiều chó, trâu… trong vùng lăn ra chết một cách kỳ lạ. Hơn thế nữa, quanh khu đồi Cây thị có 5 người chết tức tưởi với cùng một biểu hiện. Những câu chuyện “liêu trai” cứ được thêu dệt ngày càng nhiều khiến người dân không dám bước chân ra khỏi nhà vào lúc trời xẩm tối.
“Thần giữ của” trừng phạt
Khi chúng tôi ghé vào quán nước ven đường hỏi lại câu chuyện cũ, những người đàn bà trong quán nh́n chúng tôi với ánh mắt nghi ngại. Phải kiên tŕ bắt chuyện một hồi, họ mới nhỏ giọng kể lại cho chúng tôi nghe sự việc kinh hoàng xảy ra 10 năm về trước.
Câu chuyện được chắp nối lại như sau: Vào một buổi trưa mùa hè năm 2002, có một người lạ đi vào quán nước ven đường ở xă Động Lâm hỏi thăm người dân về một địa danh với đặc điểm hết sức kỳ lạ: “Chiếc ao tṛn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế kḥng kheo”. Ban đầu, người dân bảo không có nơi nào như thế, nhưng sau đó, mấy người già trong làng chỉ ông ta đến khu đồi Cây thị thuộc khu 5, xă Động Lâm.
Khoảng 3 tháng sau, vào lúc xế chiều, có một người Trung Quốc cầm một cái bồ đến hỏi thăm nhà ông Nguyễn Văn D. và xin nghỉ trọ một hôm. Ông D. đồng ư cho người đàn ông này ngủ nhờ ở gian trong. Sớm hôm sau, khi ông D. tỉnh dậy th́ không thấy người lạ kia đâu nữa mà lại thấy cửa ra khu vườn sau nhà mở toang. Ông D. chạy ra th́ thấy cả khoảng đất to… nở tung lên một cách hết sức tự nhiên, không giống như lấy xẻng hay máy móc ǵ đào cả.
Ông D. chưa kịp định thần th́ như bị ma xui quỷ khiến, ông đi ra giữa băi đất và nh́n thấy mấy thỏi vàng. Ông liền cầm lấy mang vào nhà. Bà con ở quanh vùng ai cũng thấy lạ khi ông D. tự nhiên cho gọi hết con cái làm ăn xa về, sắm sửa đồ đạc, mua trâu, ḅ... và trở nên giàu sang trông thấy.
Sau này, người ta mới đồn rằng, câu nói vần “chiếc ao tṛn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế kḥng kheo” là cái mốc để người đàn ông Trung Quốc xác định vị trí mà tổ tiên của ông ta đă chôn kho báu. Thời chiến tranh loạn lạc, của cải không mang theo được nên họ phải đem chôn.
Họ c̣n chôn sống một cô gái đồng trinh để làm “thần giữ của” kho báu này. Và việc để lại những thỏi vàng là cách người Trung Quốc gieo tai họa xuống đầu người nào có ḷng tham, cầm và dùng những thỏi vàng đó như là vật thế thân cho họ. Câu chuyện mang màu sắc hoang đường không được xác thực đă tồn tại hàng chục năm nay.
Người ta kể tiếp, sau hôm đó, những bất hạnh bắt đầu xảy đến với gia đ́nh ông D. và những người sống gần đó. Nạn nhân đầu tiên là anh Nguyễn Tiến Sỹ, con trai của ông D.
Anh Sỹ đang khỏe mạnh, sau buổi đi làm trên đồi chè về th́ ngă lăn ra, co giật liên hồi, sùi bọt mép và tử vong. Mới đầu người ta nghĩ rằng anh Sỹ bị bệnh động kinh, nhưng rồi sau đó bà Lê Thị Lực và bà Nguyễn Thị Vĩnh (những người sống gần khu đồi Cây thị) cũng đột nhiên chết với biểu hiện tương tự. Hai người này vốn đang b́nh thường, khỏe mạnh, tự nhiên lăn đùng ra, co giật, sùi bọt mép và chết trên đường đi cấp cứu.
Người dân càng hoang mang tột độ khi ông D., cũng với biểu hiện tương tự, chết trong ngày giỗ cụ thân sinh ra ông. Cái chết cuối cùng làm tăng thêm nỗi ám ảnh kinh hoàng về "thần giữ của, rắn tinh bắt người…" là của bà Vũ Thị Bỉnh (vợ ông D.) khi chưa tṛn 49 ngày để tang chồng. Sau sự việc đó, nhiều người đă không chịu được áp lực, phải chuyển đi nơi khác.
|
Sợ bị tai họa, một số người dân đă phục hồi lại chiếc giếng méo. |
Sự thật những cái chết bí ẩn
Hết đổ vạ cho “thần giữ của” lại đổ vạ cho "rắn thần" ngụ trên cây thị, nhiều người dân sống gần đó đă hoang mang mà tin theo lời thầy cúng sắm sửa lễ lạt. Bà Nguyễn Thị Thêm - trước đây là trưởng khu 5, xă Động Lâm - cho biết câu chuyện kho báu chẳng rơ thật giả ra sao nhưng đúng là ở đây có những địa danh như trong câu nói “chiếc ao tṛn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế kḥng kheo”.
Ngày trước, trên đồi cây thị có một cái ao chẳng bao giờ cạn nước (bây giờ đă bị lấp để canh tác). Cái giếng méo không phải được xây như bây giờ mà nằm ở cạnh đường dưới chân đồi. Có hai cây thị cổ thụ, quả cây nào cũng méo, chẳng cây nào cho quả tṛn cả. Cây khế thân kḥng kheo cho quả nào cũng bị đẹn.
Chồng bà Thêm, ông Nguyễn Quang Huy (76 tuổi), cho biết thêm: “Thật ra chuyện về kho báu, người dân ở đây đă nghe từ rất lâu. Năm 1968, có 2 người Trung Quốc sang đây hỏi thăm nhà ông Hồng Đại (khi đó là chủ khu đất này). Họ đề cập luôn rằng sẽ lấy của cải và chia cho ông rồi hẹn ngày giờ đến đào và yêu cầu ông giữ bí mật.
Tuy nhiên, ông Hồng Đại báo với dân quân để chờ 2 người Trung Quốc quay lại. Đến ngày hẹn, chờ măi mà chả thấy 2 người đó đâu. Ông Đại với mấy dân quân đào vị trí mà 2 người lạ đă chỉ (cạnh chiếc giếng cũ) th́ thấy mấy mảnh ván gỗ. Thật ra những mảnh ván ấy là của cụ Lư Mải ngày trước bắc cầu cạnh giếng để rửa chân.
Khoảng 1 tháng sau, ông Hồng Đại lên đồi th́ thấy mấy mảnh của cái tiểu sành và một số dấu vết đào bới quanh đó. Nhưng ông không quan tâm những chuyện nhảm nhí như vậy, ông vẫn sống cuộc sống b́nh thường ở đồi Cây thị. Sau này ông chết v́ tuổi già, con cháu mới bán đất để đi nơi khác làm ăn. Sự thật có kho báu hay không th́ chẳng ai biết, mà có th́ người ta cũng mang đi từ hồi đó rồi. Chuyện gây hoang mang như vậy là từ miệng những ông, bà thầy cúng mà ra cả”.
Chúng tôi t́m đến nhà anh Nguyễn Văn Đàn (SN 1966), con trai của ông D.. Người ta đồn rằng, bố mẹ anh Đàn v́ nhặt được vàng nên bị trừng phạt như vậy. Khi chưa có kết luận chính thức về nguyên nhân cái chết kỳ lạ của 5 người dân gần đồi Cây thị, gia đ́nh anh Đàn đă bị cả làng ghét bỏ. Họ phá ruộng, ném mảnh chai xuống ruộng của gia đ́nh anh để phản đối.
Anh Đàn lư giải: “Hồi xảy ra sự việc, mèo trong làng bị bán hết, chuột bọ hoành hành. Lúc này, người dân nơi đây buôn bán rất nhiều loại thuốc trừ sâu, thuốc chuột ngoài tầm kiểm soát của địa phương. Thời gian ấy, chó chết một loạt, sau đó đến trâu ở một số khu trong làng cũng chết với triệu chứng sùi bọt mép. Mẹ tôi (bà Bỉnh - PV) ngày đó có buôn bả ngửi - một loại bả rất độc hại. Rất có thể chất độc từ những loại bả, loại thuốc trên là nguyên nhân dẫn đến cái chết của người và động vật.
Sau này, những cán bộ y tế trên tỉnh về phun thuốc cả khu này th́ không có chuyện ǵ xảy ra nữa. Có điều, khi xảy ra chuyện, v́ quá hoang mang nên gia đ́nh tôi có mời thầy cúng về để cầu cho gia đ́nh được b́nh an. Phải chăng, v́ hành động đó mà câu chuyện “thần giữ của” báo oán, "rắn thần" bắt súc vật, bắt người… cứ đày đọa làm khổ gia đ́nh tôi suốt cả thập kỷ qua?”.
Một lănh đạo UBND xă Động Lâm cho biết: “Vào thời điểm đó, tôi là phó chủ tịch xă, có nhiệm vụ theo dơi toàn bộ sự việc. Khi xảy ra một, hai trường hợp đầu, chúng tôi nghĩ là cảm mạo b́nh thường. Nhưng đến những trường hợp sau, chúng tôi đă báo lên huyện, lên tỉnh để trên cho người xuống kiểm tra.
"Hung thủ" có thể là bả chuột
Ông Lương Ngọc Khuê - Phó vụ trưởng Vụ Điều trị (Bộ Y tế) - cho biết để điều tra những cái chết bí ẩn, đoàn kiểm tra (gồm các chuyên gia của vụ, khoa Chống độc và khoa Thần kinh - Bệnh viện Bạch Mai, pḥng Xét nghiệm chống độc - Viện Dinh dưỡng) đă xem xét từng trường hợp tử vong. Họ nhận thấy, cả 5 nạn nhân đều có cùng biểu hiện: đang khỏe mạnh b́nh thường, sau bữa ăn 2 - 3 giờ đột nhiên co giật, cứng người, chết ngay tại chỗ, chết trên đường đi cấp cứu hoặc khi vừa được đưa đến trung tâm y tế huyện.
Các chuyên gia nhận định, những triệu chứng trên rất giống với các biểu hiện ngộ độc nặng, bệnh nhân thường bị suy hô hấp và tử vong do không được cấp cứu kịp thời. Nguyên nhân gây độc có thể là thuốc bảo vệ thực vật hoặc hoá chất diệt chuột. Nhiều gia đ́nh ở Động Lâm bán các mặt hàng này, trong đó có 2 người đă tử vong là bố con anh Sỹ.
Hồi đó, chúng tôi đă vận động gia đ́nh cho cán bộ y tế mổ khám nghiệm tử thi bà Bỉnh (nạn nhân cuối cùng) th́ phát hiện trong dạ dày của nạn nhân có chất ethyl methylnitrosocarbama te và elsholtzia ketone, mẫu gan và mẫu máu đều có elsholtzia ketone. Đây là những hóa chất bảo vệ thực vật có độc tính cao và khả năng gây tử vong chỉ với liều rất nhỏ.
Kết luận của Bộ Y tế nhận định, 5 trường hợp tử vong là do ngộ độc cấp tính. Ủy ban xă cũng đă có thông báo về nguyên nhân của những cái chết để gia đ́nh các nạn nhân và bà con trong xă yên tâm làm ăn, sinh sống”.
Tuy nhiên, trong quá tŕnh t́m hiểu, chúng tôi thấy nhiều ư kiến người dân cho rằng, UBND xă không tuyên truyền tích cực về vấn đề này. Thông tin mà người dân nắm được rất mù mờ. V́ thế mới có đất cho những thầy cúng hành nghề và tung tin thất thiệt.
Sự việc đáng lẽ có thể giải quyết một cách đơn giản ngay từ khi nó mới xảy ra, nhưng thực tế nó đă gây ra quá nhiều phiền hà và ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống của người dân, đặc biệt là đối với gia đ́nh những người xấu số.
Theo
Ḍng Đời