Người đàn ông bị mù bẩm sinh đă học cách “nh́n” bằng tay để tự vận hành và sửa chữa những máy móc hiện đại bậc nhất trong nghề làm bún, trở thành ông chủ một cơ sở sản xuất bún mỗi năm thu nhập hàng trăm triệu đồng. Nghị lực phi thường của anh Dũng “mù” (SN 1975, ngụ xóm 17, xă Nghi Liên, thành phố Vinh, Nghệ An) đă khiến nhiều người sáng mắt không khỏi thán phục.
|
Ông chủ của cơ sở sản xuất bún với biệt tài “nh́n” bằng tay. |
Nghe chuyện tṛ, mày ṃ cách làm bún
Người dân xă Nghi Liên ai cũng tấm tắc thán phục nghị lực phi thường của anh Dũng “mù”. Bảy tháng tuổi th́ bố mẹ chia tay, bố đi lấy vợ, mẹ đi lấy chồng, Dũng được bà nội đưa về chăm sóc. Cuộc sống ngày đó vô cùng khó khăn, người bà phải đi làm thuê khắp nơi để có tiền mua thức ăn cho cháu.
Những lúc bà đi làm, Dũng lại được đặt trong cũi, lần ṃ chơi một ḿnh đợi bà về cho ăn. Cứ như vậy hai bà cháu rau cháo nuôi nhau sống qua ngày. Cậu bé mù cố gắng tự ḿnh làm tất cả mọi việc để đỡ đần cho bà bớt khổ, từ nấu nướng giặt giũ, thậm chí khi vô tuyến hay quạt hư hỏng anh cũng tự mày ṃ sửa được.
Năm 22 tuổi Dũng lấy vợ. Vợ anh là người con gái cùng quê đă quyết định gắn bó với chàng trai mù bất chấp sự phản đối quyết liệt của gia đ́nh. Hạnh phúc ngọt ngào đến khi lần lượt hai cô con gái chào đời trong ngôi nhà nhỏ, tuy nhiên, số phận thật trớ trêu khi đứa bé út bị mù bẩm sinh giống bố. Hai vợ chồng bồng bế con đi khắp các bệnh viện chạy chữa nhưng không hiệu quả.
Thu nhập gia đ́nh vốn chỉ trông chờ vào hơn một sào ruộng, nay lại thêm tiền thuốc thang cho con nên kinh tế ngày càng kiệt quệ. Anh Dũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, luôn tự trách bản thân tàn tật không thể lo cho vợ con cuộc sống đầy đủ. Nhưng anh không cho phép ḿnh buồn chán tiêu cực, lúc nào anh cũng đau đáu suy nghĩ làm ǵ ra tiền cho vợ con bớt khổ?.
Lúc đó thấy nhiều người trong làng thường lấy bún từ các cơ sở sản xuất về đi bán lẻ ở các chợ, vợ chồng anh cũng theo họ lấy bún về bán kiếm ít tiền lời. Mặc dù hai vợ chồng siêng năng cần cù đi lại bán buôn quần quật từ sáng sớm đến đêm khuya nhưng cuộc sống vẫn vô cùng khốn khó, tiền lời bán bún hàng ngày tính ra chẳng được bao nhiêu.
Hàng tháng trời Dũng gần như không ngủ, cứ nằm xuống lại trằn trọc suy nghĩ để t́m hướng làm kinh tế cải thiện cuộc sống gia đ́nh. Cả nhà mấy miệng ăn, lại thêm hai bố con đều bị mù không thể sống nhờ vào việc bán lẻ bún như trước, Dũng quyết tâm đi học nghề ở một cơ sở làm bún gia truyền trong thành phố.
Lúc đầu thấy anh mù ḷa nên chủ cơ sở ái ngại không muốn truyền nghề, cho rằng người b́nh thường làm đă khó, chưa nói đến một người mù. Tuy nhiên, chính sự nhiệt t́nh kiên tŕ và ḷng quyết tâm đáng ngạc nhiên của anh đă thuyết phục được chủ cơ sở, cuối cùng họ đă đồng ư.
“Bàn tay chính là “đôi mắt” của tôi”
Sau gần một tháng học nghề, nắm vững các kĩ thuật làm bún, Dũng trở về vay mượn họ hàng được gần 15 triệu mua máy móc và các thiết bị để mở cơ sở sản xuất tại nhà. Ngày đó máy móc c̣n thô sơ nên chủ yếu bún đều được làm bằng cách thủ công.
Anh cho biết để làm được sợi bún ngon th́ những yếu tố như nguồn nước và khâu chọn gạo là quan trọng hàng đầu. Trong lúc đó giếng nước của gia đ́nh lại bị nhiễm phèn, Dũng phải đi khắp làng t́m nguồn nước ngon và sạch, quyết định bỏ tiền thuê nguồn nước ngon nhất t́m được để làm đường ống dẫn về phục vụ sản xuất.
Những ngày mới lập nghiệp vợ chồng ông chủ cơ sở bún gặp rất nhiều khó khăn. Hai vợ chồng phải chở nhau ra các chợ trong và ngoài thành phố để bán chào hàng. Có khi bún làm ra không bán hết, tiền vốn bị thâm hụt không đủ tiếp tục sản xuất, máy móc đ́nh trệ mấy ngày liền. Dũng không nản, bàn với vợ cố vay mượn thêm để mua gạo làm tiếp. Dần dần nhờ chịu khó đạp xe từ sáng đến khuya bán hàng ở nhiều chợ khác nhau nên số lượng bún bán ra đă nhiều và đều hơn.
Sau một thời gian làm bún thủ công, Dũng nhận thấy những sợi bún làm bằng tay không ngon bằng bún làm bằng máy móc, lại tốn thời gian và công sức gấp nhiều lần, giá cả không rẻ hơn mà thị trường lại không ưa chuộng.
Do đó anh bàn với vợ vay mượn thêm tiền sắm các loại máy hiện đại nhằm cải thiện “công nghệ”. Vợ chồng mạnh dạn vay ngân hàng, thậm chí vay cả bên ngoài với lăi suất cao để đầu tư làm ăn, lúc đầu vay được 50 triệu mua một máy liên hoàn, sau đó vay tiền mua tiếp máy xay bột và máy vắt bột khô trị giá 26 triệu đồng.
Tuy nhiên khi đưa vào sản xuất lại gặp phải một khó khăn chưa lường đến là nguồn điện đang dùng quá yếu không thể vận hành được các máy móc trên. Toàn bộ mẻ bún đầu tiên bị hỏng do điện quá yếu, thiệt hại mất 10 triệu đồng. Nợ chồng thêm nợ, hai vợ chồng vô cùng tuyệt vọng, nhưng với nghị lực phi thường anh Dũng quyết tâm vay nặng lăi tiếp 33 triệu đồng để bắc ḍng điện 3 pha phục vụ sản xuất.
Từ khi có nguồn điện mạnh, cơ sở sản xuất bún của anh bắt đầu cho ra ḷ những mẻ hàng đẹp, được khách hàng ưa chuộng do chất lượng tốt và đảm bảo vệ sinh. Anh tự hào cho biết hiện nay loại máy sản xuất bún liên hoàn cơ sở anh đang dùng là lớn nhất trên toàn tỉnh Nghệ An. Khi được hỏi làm thế nào anh có thể vận hành các máy móc và sửa chữa thiết bị khi đôi mắt không nh́n thấy, anh Dũng cười hiền nói: “Ông trời lấy của tôi đôi mắt th́ lại bù đắp cho tôi có một khả năng cảm nhận mọi vật bằng tay rất tốt, bàn tay chính là đôi mắt của tôi”.
Người sáng mắt thua tay nghề người… mù
Sau khi đầu tư cơ sở vật chất, thiết bị máy móc, để có đầu ra ổn định hai vợ chồng lại lặp lại hành tŕnh chở bún đi chào hàng khắp các khu chợ lớn và các nhà hàng ở Tp Vinh. Nhờ thực hiện đúng quy tŕnh kĩ thuật và có sự chăm chút đặc biệt từ nguồn nước đến chọn gạo, sợi bún của gia đ́nh anh Dũng vừa trắng trong, vừa dai, lại đảm bảo an toàn thực phẩm nên khách hàng đặt mua ngày càng nhiều.
Hiện nay cơ sở của anh chị sản xuất b́nh quân mỗi ngày 5 tạ bún, thu nhập một tháng hơn 10 triệu đồng. Không những thế anh Dũng c̣n tận dụng các phế phẩm trong quá tŕnh làm bún để đầu tư phát triển chăn nuôi lợn, trung b́nh hàng năm đàn lợn thịt xuất chuồng gần 50 con, cho thu nhập hơn 100 triệu đồng. Không những nhanh chóng trả hết nợ, gia đ́nh anh đă vươn lên thành hộ khá giả trong vùng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Ông chủ cơ sở sản xuất bún tâm sự về quá tŕnh lập nghiệp: “Đối với một người b́nh thường khi làm kinh tế gặp khó khăn một, th́ đối với những người tật nguyền như tôi khó khăn gấp vạn lần. Nhưng cũng v́ biết bản thân không được như người b́nh thường nên chúng tôi lại phải nỗ lực hết ḿnh để có thể tự lập làm mọi công việc.
Tôi tin rằng những người biết vươn lên sớm muộn sẽ có thành công, do đó tôi luôn kiên tŕ dù đă gặp thất bại rất nhiều lần, có những lúc vay nợ hàng trăm triệu với lăi suất cao mà việc làm ăn lại đ́nh trệ, nghĩ lại vẫn thấy may mắn v́ ḿnh đă đủ sức vượt qua”.
Phương Thảo