Dù máng án giết vợ v́ ghen, người đàn ông ấy vẫn khiến nhiều người động ḷng thương cảm. Gia cảnh bất hạnh và gương mặt ngây ngô khác người đă nói lên số phận bất b́nh thường, góp phần đưa đẩy anh trở thành kẻ thủ ác.
Giấc mơ hạnh phúc tan tành
Người đàn ông đó tên là Nguyễn Lương Khoa, quê ở Bắc Giang. Gia cảnh của Khoa khá đặc biệt: Bố mất từ sớm, nhà có năm anh em th́ hai anh trai lần lượt qua đời v́ nhiễm chất độc màu da cam, hai đứa em Khoa th́ dặt dẹo tật nguyền. Chỉ có ḿnh Khoa là khoẻ khoắn nhất trong nhà.
Với những người chung quanh th́ Khoa cũng "không b́nh thường cho lắm", có người c̣n ác miệng gọi Khoa là "thằng dở hơi" v́ gương mặt hơi ngây ngô và những hành xử hồn nhiên của Khoa.
Nhưng với mẹ Khoa, người đàn bà đă nhiều lần chịu nỗi đau mất con th́ Khoa được sống không bệnh tật không tật nguyền đă là một niềm vui lớn với bà rồi.
Bởi thế, khó kể xiết được sự mừng rỡ của bà và bà con họ hàng khi Khoa đi lấy vợ. Vợ Khoa là một cô gái hoàn toàn lành lặn, thậm chí có thể nói là xinh xắn. Mẹ Khoa đi đâu cũng kể, cũng khoe với bà con rằng thằng Khoa vậy mà giỏi, khù khờ thật nhưng trời thương, cho nó may mắn...
|
Hung thủ tại phiên ṭa |
Niềm vui nhân lên bội phần khi vợ chồng Khoa sinh được đứa con trai khoẻ mạnh bụ bẫm, không hề bị chút di chứng chất độc da cam nào như bà mẹ đă lo lắng suốt mấy tháng vợ Khoa mang thai.
Tưởng như vậy là gia đ́nh Khoa yên ổn, vui vẻ lắm. Nhưng, đứa trẻ ngày một lớn, đời sống ngày một cơ cực, thu nhập làm ruộng không đủ cho vợ chồng Khoa trang trải gia đ́nh và nuôi con. Nh́n những người làng ra đi t́m kiếm hy vọng ở thành phố lớn, vợ chồng Khoa cũng nghĩ đế chuyện đi xa mưu sinh để cải thiện đời sống gia đ́nh, dệt hy vọng về một tương lai đủ đầy hơn.
Khoa và vợ dắt nhau về Hà Nội. Khoa làm phụ hồ ở một nơi gần chỗ trọ, c̣n vợ Khoa th́ xin vào phụ bàn ở một quán bi da ở Hà Đông. Công việc Khoa lúc có, lúc không, nhớ con, Khoa vẫn thường chạy về nhà thăm con.
Ngược lại, vợ Khoa làm việc thời gian cố định, bận rộn, hiếm khi đảo về nhà. Vợ chồng xa nhau, t́nh cảm không c̣n thắm thiết như xưa, đă vậy, Khoa nghe nhiều lời x́ xào rằng vợ Khoa làm ở cái chốn rất phức tạp, dễ sa ngă. Nhiều lần, Khoa lên chỗ vợ, bảo vợ về nhà t́m việc khác mà làm để có thời gian chăm con nhưng vợ Khoa không nghe.
Mâu thuẫn bắt đầu âm ỉ giữa vợ chồng họ. Nhất là sau đó, cả làng đồn ầm lên là vợ Khoa cặp kè với người này người nọ ở chỗ làm, đă chuẩn bị bỏ chồng con theo trai.
Không những Khoa mà cả mẹ Khoa cũng nhức đầu v́ những thông tin ấy. Nhưng với bản chất hiền lành, mong muốn gia đ́nh con ḥa thuận, bà mẹ của Khoa vẫn khuyên con b́nh tĩnh, nín nhịn và chịu khó khuyên bảo vợ. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của Khoa năn nỉ vợ về vẫn không có kết quả, Khoa càng bực dọc trong người, nhiều lần gây gổ với vợ tại quán bi da.
Lần ấy, con trai bị ốm, sốt cao, Khoa sốt ruột gọi điện liên tục kêu vợ về chăm con nhưng máy vợ Khoa không liên lạc được cả ngày trời. Phần lo lắng cho con, phần bực dọc vợ, nghĩ rằng vợ đang "hú hí với thằng nào" Khoa bắt xe lên Hà Đông t́m gọi vợ về.
Trước khi đi Khoa thủ theo con dao bầu cho tiện "nói chuyện phải trái" với vợ và nhân t́nh của vợ.
Tới nơi, Khoa lên gặp vợ ḿnh trên sân thượng. Báo tin con ốm đă mấy ngày trời và đề nghị vợ theo ḿnh về, Khoa chỉ nhận được sự lạnh nhạt, vợ Khoa tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện con đau ốm, và yêu cầu Khoa đi về, đừng để ảnh hưởng tới công việc của ḿnh. Lời qua tiếng lại, Khoa nổi cơn điên, rút dao chém tới tấp vào người vợ. Khi thoả cơn điên, giật ḿnh sực tỉnh lại đưa vợ đi cấp cứu th́ đă quá muộn rồi...
Người đàn ông ngây ngô
Tại toà, gương mặt chất phác của Khoa lộ rơ vẻ ăn năn, hối hận. Trước đó, TAND tỉnh Bắc Giang đă một lần trả hồ sơ v́ Khoa là người có nhược điểm thể chất nhưng không có người giám hộ. Lần này, người mẹ già chính là người giám hộ hợp pháp cho Khoa.
Con trai Khoa cũng có mặt ở ṭa, chạy loanh quanh, đùa giỡn. Đứa bé c̣n quá nhỏ, chưa ư thức được bi kịch xảy đến với ḿnh. Thi thoảng, mẹ Khoa ôm cháu vào ḷng, nước mắt ngắn dài.
Bao nhiêu hy vọng cuối đời bà bỗng dưng tan biến. Đứa con mà bà ḱ vọng, thương yêu nhất th́ giờ đây đứng trước vành móng ngựa, sắp phải trả giá cho tội lỗi của ḿnh.
Khi được phát biểu, Khoa vụng về nhận hết mọi tội lỗi, bày tỏ nỗi ăn năn, hối hận tột cùng của ḿnh và cầu mong được tha thứ. Mong muốn lớn nhất của Khoa là nhận được sự khoan hồng để sớm trở về chăm mẹ già, nuôi con nhỏ. Nước mắt Khoa rơi như mưa khi ngoái lại nh́n con trai.
Ngược lại, gia đ́nh vợ Khoa không thể nguôi ngoai nỗi đau mất con gái đột ngột bởi những nhát dao tuyệt t́nh của con rể. Với những vành khăn trắng, họ nghẹn ngào và bức xúc đề nghị xử con rể ḿnh mức phạt tử h́nh.
Cân nhắc hoàn cảnh phạm tội và cơ thể ốm yếu, thần kinh có dấu hiệu không b́nh thường của Khoa, toà đă xử Khoa 20 năm tù. Bên dưới, mẹ Khoa không biết mừng hay buồn. Khoa thoát án tử nhưng đường về quá xa xôi, không biết với tuổi già của ḿnh, bà c̣n có cơ hội đón con trở về hay không?
Khoa lầm lũi bước đi, sau lưng là mẹ già, con nhỏ, căn nhà tuềnh toàng và hai đứa em tật nguyền. Trước mắt Khoa là tương lai mù mịt.
Phi Dũng