R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: May 2007
Posts: 125,352
Thanks: 9
Thanked 6,367 Times in 5,332 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 35 Post(s)
Rep Power: 160
|
Nỗi đau của cậu bé mang ám ảnh "sợ gặp người"
9 tuổi, em gần như không có tuổi thơ bởi em quen sống trong cảnh sợ hãi khi gặp mọi người. Mang trong mình căn bệnh khô da sắc tố bẩm sinh khiến cả cơ thể em mọc lên chi chít những vết chàm đen. Căn bệnh cũng khiến khuôn mặt em biến dạng vì thế phải nhìn thật kỹ mới thấy hai mí mắt đo đỏ, sưng mọng của em lẫn trong “đám da” sần sùi, sưng tấy.
Cậu bé Dương Văn Lượng ở thôn Quéo (Phú Nhuận, Lục Ngạn, Bắc Giang) đang điều trị tại Phòng 101, D1 Viện Da Liễu TƯ ( 15A, Phương Mai, Hà Nội). Gia đình em rất khó khăn khi bố em mất lúc 5 tuổi, mẹ em bị thần kinh.
Mang trong mình căn bệnh khô da sắc tố bẩm sinh khiến cả cơ thể em mọc lên chi chít những vết chàm đen.
Từ lúc 2 tuổi, cơ thể em đã phát bệnh, gia đình đã đưa em khám chữa tại các bệnh viện đa khoa xã và tuyến huyện nhưng: “Mẹ của Lượng đi làm thuê, bòn được ít tiền nào là mang con đi khám nhưng cũng chỉ được vài ba ngày là lại hết không còn một đồng nên lại dắt con về” – người chú Dương Văn Tại cho hay. Một phần do điều kiện, thiết bị y tế ở địa phương còn thiếu sót, vậy nên tất cả cứ tiếp tục để kệ em với những liều thuốc giảm đau vô tác dụng, để rồi căn bệnh trở nên trầm trọng theo từng ngày làm Lượng đau và ngứa rất nhiều.
Do mắc bệnh từ nhỏ, Lượng rất nhút nhát, không dám ra ngoài chơi với các bạn trong xóm mà chỉ quanh quẩn trong nhà cùng chị gái mình. Em cũng không được đi học, nên không nói được tiếng Kinh. Được chú dắt ra ngoài bệnh viện ăn phở, em cúi xuống ngại ngùng, chẳng dám nhìn ai, cũng sợ người khác nhìn vào gương mặt “biến dạng” vì bệnh tật của mình. Ở quê, mọi người cũng “hãi” khi gặp Lượng, thành ra lâu dần thành quen nó sợ lắm, cứ ngồi quay mặt vào tường một mình thế thôi.
Khi PV đến thăm, em chỉ dám chào bằng ánh mắt e dè vì sợ và vì đau. Các vết sưng u làm em ngứa ngáy nên phải liên tục gãi. Có lúc gương mặt em méo xệch nhưng lại không thể khóc vì phần dưới da mẩn đỏ và rơm rớm máu. Xót cháu, người chú ngồi bên cạnh lại giục:“Lại chảy máu rồi, đau lắm, cháu đừng gãi nữa” nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt “cầu cứu” của em mà 7 năm nay chưa một lần có câu trả lời.
Do ngượng ngùng về căn bệnh của mình, em không dám ngẩng lên nhìn người đối diện.
Khi được động viên “Em đừng xấu hổ, ai chả có lúc bị ốm. Bệnh của em sẽ khỏi, rồi em sẽ đi chơi cùng các anh chị nhé!” Có vẻ hiểu được một chút, bất giác cậu bé ngước lên nhìn rồi nhoẻn miệng cười nhưng ở hai khóe miệng cũng bắt đầu rơm rớm máu vì da bị kéo căng, tức. Thế mới biết, nhiều người “khó” trăm đường, nhưng với em ngay đến cả một nụ cười để mà hi vọng cũng phải đánh đổi bằng sự đớn đau vì bệnh tật.
Bác sĩ Nguyễn Thị Như Lan – trưởng khoa Laser phẫu thuật, Bệnh viện Da liễu TƯ (Hà Nội) chi biết: “bé Lượng mới nhập viện cách đây mấy ngày và cũng đang là bệnh nhân được các bác sĩ rất quan tâm bởi hình hài quá “đặc biệt”.
Trên khắp các vùng da của em xuất hiện những u sủi chi chít, thâm đen. Hiện tại ở bệnh viện em đã được làm xét nghiệm để xác định xem có phải bị ung thư da hay không, bệnh viện sẽ có kết quả trong tuần tới”
Cũng như bao đứa trẻ khác, Lượng tỏ ra thích thú với những trò chơi điện tử, nhưng mắt em bị sưng và bị những u tấy che mờ nên chỉ có thể nhìn màn hình điện tử trong vài phút.
Nghe thấy lời động viên, em cố nhoẻn miệng cười nhưng da mặt bị căng lên, rất đau nên chẳng thể cười nhiều được.
Tuy nhiên nếu như đúng kết luận em bị ung thư thì bệnh viện sẽ cố gắng cắt bỏ các u mụn trên khuôn mặt của em để giảm sự đau đớn và lây lan. Và một điều khẳng định đó là thời gian chữa trị của em sẽ kéo dài và rất nan giải nên cần sự hỗ trợ và giúp đỡ của cộng đồng.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Cô Nguyễn Thị Định (mẹ bé Dương Văn Lượng)- Thôn Quéo, xã Phú Nhuận, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang.
Số ĐT: 01699.237.150 (Chú Dương Văn Lại, hiện đang chăm cháu Lượng tại Bệnh viện Da liễu TW)
2. 0943581993 (Hoàng Long - Nhóm Ấm – từ thiện vì người vô gia cư và có hoàn cảnh khó khăn)
TM
|