Kinh tế gia đ́nh quá khó khăn không có đủ tiền đưa bố chồng đi viện. Để cứu bố ngoài 80 tuổi, hơn 1 năm nay ngày nào bà Hồng phải tự tay ḿnh cắt đi những phần thịt thối trên cơ thể ông, tra thuốc mong kéo dài sự sống.Cầm trong lá đơn cầu cứu gửi tới PV báo điện tử Dân trí thường trú tại Nghệ An của bà Phạm Thị Hồng (SN 1957) chúng tôi t́m về gia đ́nh bà ở xóm Ái Quốc, xă Diễn Hồng (Diễn Châu, Nghệ An) khi mặt trời đă đứng bóng. Vừa tới đầu làng hỏi thăm nhà bà Hồng, chị Nguyễn Thị Hải ở đầu xóm bảo: “Các chú hỏi nhà bà Hồng có con bị bệnh tim, bố chồng nằm liệt giường phải không? Bà ấy đi làm đồng mới về đấy. Không biết bà ấy số ǵ mà khổ đến như vậy nữa. Chồng th́ mất sớm, một tay chăm hết bố mẹ chồng bị liệt cả chục năm. Rồi đứa con gái cũng bị bệnh tim bẩm sinh”.
Có mặt tại gia đ́nh bà, cũng là lúc bà Hồng đang làm công việc là “cắt từng miếng thịt” thay bông băng cho bố chồng trên giường bệnh. Thấy chúng tôi đến bà vội vàng phân trần với khách: “Hôm nay phải đi ra đồng từ sớm bây giờ tôi mới về đến nhà nên tranh thủ thay băng cho ông luôn. Các anh thông cảm ngồi uống nước”.
Đă ba năm nay ông Nguyễn Văn Thịnh (83 tuổi - bố chồng) bị tai biến mạch máu năo phải nằm liệt giường như người thực vật. Cũng chỉ v́ điều kiện gia đ́nh quá khó khăn nên bà Hồng không thể đưa bố chồng đi chạy chữa ở bệnh viện được mà bà chỉ giám xin đơn thuốc về nhà tự điều trị cho ông ấy. Cũng do nằm một chỗ, ở một tư thế quá lâu nên cơ thể ông Thịnh nhiều chỗ thịt bị thối rửa, bong tróc trong đến thảm thương. Và hằng ngày bà Hồng một ḿnh tự thay băng, rửa vết thương rồi cắt đi những phần thịt thối mong kéo dài sự sống cho bố chồng thêm ngày nào hay ngày ấy.
“Cho dù phải làm việc này đến khi nhắm mắt tôi cũng xin được làm cả đời. Chỉ mong ông ở lại với con với cháu. Mấy hôm nay ông yếu hơn trước nhiều lắm, ăn cũng không được mà những vết thương cứ lở loét dần ra rộng và sâu hơn. Có lẽ phải đưa ông đi viện để khám lại những phần bị thối, nhưng... giờ th́ chẳng biết lấy đâu ra tiền cả nhà báo à”, nói đoạn bà Hồng đưa đôi mắt nh́n quanh căn nhà trống trơn rồi giọng bà chùng xuống ch́m vào im lặng.Sinh ra trong một gia đ́nh nghèo khó ở vùng quê lúa Yên Thành, Nghệ An. Sau những năm tháng sống, chiến đấu cống hiến tuổi xuân cho cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc, bà Hồng gặp và kết duyên với anh bộ đội làng lúa làm việc trong đội xây dựng. Biết bao hoài băo, ước mơ cho gia đ́nh hạnh phúc đă vụt tan khi người chồng đoản mệnh đă bỏ mẹ con bà ra đi v́ căn bệnh ung thư, khi đứa con gái đầu ḷng chưa kịp cất tiếng gọi cha.
Từ ngày chồng mất một ḿnh bà phải nai lưng cáng đáng mọi công việc lớn nhỏ trong gia đ́nh. Lúc đó, vừa nuôi đứa con nhỏ, bà c̣n phải chăm sóc một cụ cố đă ngoài trăm tuổi, bố mẹ chồng già yếu thường xuyên đau ốm. Không lâu sau người mẹ chồng cũng bị tai biến mạch máu năo phải nằm liệt giường suốt 11 năm trời cũng một tay bà lo lắng chăm sóc. Cách đây 3 năm người bố chồng cũng ngă gục v́ căn bệnh tai biến mạch máu năo.
Sóng gió của cuộc đời hết lần này đến lần khác nhấn ch́m ngôi nhà nhỏ vào đau thương mất mát. Gánh nặng cuộc đời cứ đổ dồn lên đôi vai gầy chai sạm của người phụ nữ bất hạnh. Bà càng đau xót hơn khi chồng mất không được bao lâu th́ bà biết tin đứa con gái duy nhất của ḿnh là Nguyễn Thị Thủy (SN 1983) bị căn bệnh tim bẩm sinh. V́ vậy Thủy không thể lớn khỏe như biết bao đứa trẻ cùng trăng lứa khác.“Năm đó chồng vừa mới mất, thấy con thường khó thở ít ăn, không thấy lớn. Tôi đưa cháu đi khám th́ biết cháu bị bệnh tim bẩm sinh. Nhưng hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn quá tôi không có điều kiện để chạy chữa phải đưa nó về nhà chịu khổ cho đến nay”. Bà Hồng chua chát nh́n đứa con gái, thương con bà cũng chỉ biết khóc nghẹn trong ḷng.
Sinh ra đă yếu ớt lại mắc thêm căn bệnh tim bẩm sinh không được điều trị nên cơ thể chị Thủy lúc nào cũng tiều tụy, chị không thể làm được bất kỳ việc ǵ nặng nhọc. Trải qua bao lần chết đi sống lại, cuộc đời của chị cứ trôi đi trong triền miên những ngày đau ốm. Đă hơn 30 mùa lá rụng đi qua, nhưng Thủy vẫn chưa có đám nào dạm hỏi. Tuy nhiên, năm 2012, Thủy gặp và đem ḷng yêu thương một người con trai có quê ở Nam Định. Những tưởng người ta đến với ḿnh thật ḷng nên chị “yêu từ cái nh́n đầu tiên”. Nào ngờ sau ngày đám cưới không lâu chồng chị lộ nguyên h́nh là một gă sở khanh lừa đảo. Suốt ngày hắn chỉ biết rượu chè cờ bạc. Mặc dù gia đ́nh đă hết sức can ngăn nhưng gă vẫn chứng nào tật nấy rồi bỏ mẹ con chị đi biền biệt.
Ngày chồng bỏ đi cũng là thời khắc Thủy đau đớn vượt cạn. Chị sinh hạ đứa con gái kháu khỉnh đặt tên là Phạm Thị Ngọc Ánh. “Sinh con xong tôi mới biết anh ấy đă bỏ mẹ con tôi mà đi. Tôi liên lạc vào máy điện thoại th́ không ai trả lời. Bây giờ cháu nó cũng đă được gần 5 tháng mà anh ấy cũng chưa một lần về thăm hai mẹ con”, Thủy nói trong nước mắt.
Bây giờ ngoài chăm sóc cho người bố chồng liệt giường, Bà Hồng c̣n phải lo lắng cho đứa cháu ngoại mới được gần 5 tháng tuổi và con gái ốm yếu.
Hiện tại mọi công việc trong gia đ́nh từ chăm sóc người bố chồng đang nằm liệt giường đến lo lắng cho con gái bị tim bẩm sinh và đứa cháu 5 tháng tuổi đều do một ḿnh bà Hồng lo liệu. Hơn thế nữa từ khi sinh con chị Thủy v́ sức khỏe quá yếu nên không có sữa để nuôi con. Nhiều hôm không vay nổi tiền mua hộp sữa cho cháu bà Hồng phải nuốt nước mắt chắt (gạn lấy) nước cơm cho cháu uống cầm cự qua ngày.
Trao đổi về hoàn cảnh gia đ́nh bà Phạm thị Hồng, ông Nguyễn Hữu Quang - Bí thư chi bộ xóm Ái Quốc xúc động: “Tôi không biết bà ấy lấy thời gian đâu mà đi làm nữa, vừa chăm con chăm cháu rồi lại phải điều trị cho bố chồng đang nằm liệt giường. Số bà ấy thật quá khổ. Rất mong các đơn vị tổ chức rộng ḷng nhân ái cứu giúp cho gia đ́nh bà ấy qua cơn hoạn nạn này”.Bây giờ khi đă ở bên kia sườn dốc của cuộc đời, dường như mọi gánh nặng đă quá sức chịu đựng của bà. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay bà chỉ ước có đủ tiền đưa bố chồng ḿnh một lần đi bệnh viện. Có đủ tiền để đưa con gái đi phẫu thuật bệnh tim. Để cho chị Thủy có đủ sức khỏe chăm sóc cho bản thân, lo lắng cho con cái. Nhưng dường như những điều ước ấy đối với bà nó quá xa vời và không thể nào thành được hiện thực.
“Tôi chỉ ước thế thôi! Chứ đến tiền ăn hàng ngày c̣n không có lấy đâu tiền đưa ông đi viện? Rồi phẫu thuật tim cho con gái”. Bà nói mà ánh mắt cứ nh́n xa vào không trung như đang mơ một giấc mơ.
tm