Mẹ chồng con dâu sống chung xích mích là khó tránh khỏi. Một phụ nữ không thể ngờ mẹ chồng lại nấu cho ḿnh ăn thứ canh này. Nước mắt cô giàn giụa và không thể ngờ mẹ chồng lại có thể tàn nhẫn như vậy.
au khi kết hôn và tôi và mẹ chồng sống cùng nhau nhưng khác biệt về tư tưởng, lối sống khiến tôi và mẹ chồng thường xuyên xảy ra những cuộc khẩu chiến, chiến tranh lạnh như cơm bữa. Mẹ chồng tôi rất vô lư, mỗi khi căi nhau với tôi bà thường đóng cửa không cho tôi đi làm, nói rằng tôi cần ở nhà để suy nghĩ về những lời nói, việc làm tôi đă làm với mẹ. Điều này làm tôi càng tức tối.
H́nh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau đă gần 3 năm. T́nh cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt đẹp nhưng tôi luôn cảm thấy khó chịu khi sống chung với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi rất hay soi mói, để ư tôi, có chuyện ǵ cũng bênh chồng tôi chằm chặp, coi chồng tôi là nhất.
Sau khi cưới, lúc đầu tôi nói muốn ra ở riêng nhưng chồng tôi bảo nhà chỉ có 2 mẹ con, nếu giờ ở riêng mẹ sẽ rất buồn và cô đơn, thôi th́ tôi cố gắng ở chung với mẹ, trước lạ sau quen, trước giận sau thương, rồi tôi sẽ quen với mẹ. “Mẹ dù ǵ cũng là mẹ anh, luôn thương yêu và muốn bao bọc cho các con. V́ vậy em đừng sợ. Đừng nghe người ngoài hay lên mạng đọc mấy lời tâm sự mà “hoang mang”.” Lúc đầu, chồng tôi đă dỗ dành để tôi ở chung với mẹ chồng bằng những lời “đường mật” đó.
Tôi đi làm cả ngày nhưng sau khi về nhà, tôi vẫn phải dọn dẹp, nấu ăn. Mẹ chồng tôi ở nhà ngoài lên mạng lướt web, chơi bài th́ chẳng làm ǵ cả. Bà giao toàn bộ công việc nội trợ cho tôi. Đôi khi tôi nói ǵ để bà giận, bà c̣n không ăn ǵ cả ngày để làm căng với tôi, bắt tôi phải xin lỗi, nịnh nọt bà.
Nhưng đấy chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, như cơm bữa. Mới đây, bà lại làm một việc làm tôi phát điên, không thể tha thứ cho bà nữa. Tôi có nuôi một con chó tên là Mimi, Mimi là một con chó hoang rất tội nghiệp, tôi nhặt được bên vệ đường. Sau khi nhận nuôi về, tôi đă tiêm pḥng cho Mimi đầy đủ. Mimi rất ngoan, lại sạch sẽ v́ được tôi tắm cho hàng ngày. Sống chung với gia đ́nh trong một thời gian dài, 2 vợ chồng tôi rất yêu quư Mimi.
Nhưng chúng tôi yêu Mimi bao nhiêu th́ mẹ chồng tôi ghét nó bấy nhiêu. Mẹ suốt ngày phàn nàn v́ nhà có nhiều lông rồi Mimi hay đi bậy ra nhà làm bà không thể chịu được. Mẹ chồng tôi c̣n dọa, nó mà c̣n hư nữa, bà sẽ giết thịt nó rồi hầm với đu đủ. Tôi nghĩ bà tức giận th́ nói vậy thôi chứ bà không làm vậy đâu.
Hôm qua, tôi dậy muộn nhưng trước khi đi làm, mẹ chồng tôi vẫn bắt tôi đi phơi quần áo. Tôi bảo rằng tôi bận đi làm nên đi làm về tôi sẽ làm. Mẹ tôi nghe vậy không hài ḷng, 2 mẹ con tôi lớn tiếng căi nhau một hồi. Tôi chẳng căi vă nhiều với mẹ chồng, vội bỏ đi để kịp giờ làm khiến bà điên tiết.
Tối đó, khi tôi về nhà, thấy quần áo đă phơi, mẹ tôi tủm tỉm cười nói với tôi rằng hôm nay mẹ đă nấu cho tôi một món canh để tôi bồi bổ cơ thể. Tôi thấy đột nhiên mẹ lại tốt bụng vậy cũng thấy hơi nghi ngờ. Tôi hỏi mẹ hầm thịt ǵ vậy. Mẹ mỉm cười, đáp: “Thịt chó”
Ngay lập tức, tôi hất đổ bát canh, miệng hét lên: “Ôi Mimi! Sao mẹ có thể giết nó! Nó có tội t́nh ǵ mà mẹ giết nó!”
Nước mắt tôi giàn giụa, tôi không ngờ mẹ chồng tôi có thể tàn nhẫn như vậy. Tôi và mẹ chồng chắc chắn không thể ở chung với nhau thêm một giờ phút nào nữa.