Giai thoại về người phụ nữ quyền lực nhất thời phong kiến của TQ là Từ Hy Thái hậu luôn là những câu chuyện hấp dẫn. Nhất là về nhan sắc thực sự của bà vẫn luôn là chủ để tranh căi của dư luận. Nhưng có 1 câu chuyện ít ai biết là đă từng có 1 quan thái giám chết thảm sau khi nh́n thấy nhan sắc của bà. Tương truyền rằng, phàm là những người nh́n thấy "mặt mộc" của Lăo Phật gia Thanh triều đều chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp. Trong lịch sử Trung Quốc, có một người phụ nữ từng nhiều lần buông rèm nhiếp chính, thậm chí đích thân lập Hoàng đế. Đó không ai khác chính là "Lăo Phật gia" khét tiếng vương triều Đại Thanh – Từ Hy Thái hậu.

Nhắc đến vị Tây Thái hậu này, hậu thế không chỉ truyền tai nhau những câu chuyện về lối sống xa xỉ và cách thâu tóm quyền lực đầy mưu mô của bà, mà c̣n thường xuyên nhắc tới giai thoại về nhan sắc từng làm khuynh đảo hậu cung thời kỳ Văn Thanh của Từ Hy.
Mặc dù những người thân cận với Lăo Phật gia đều ca ngợi hết lời về nhan sắc của bà dù là lúc xuân sắc hay cả khi về già. Nhưng có giai thoại lại khẳng định rằng, Từ Hy Thái hậu từng hạ lệnh chém thẳng tay những nô tỳ, thái giám vô t́nh nh́n thấy mặt mộc của ḿnh.
Vậy đâu mới là sự thật về nhan sắc của người phụ nữ quyền lực nhất Đại Thanh một thời?
Người phụ nữ "ăn diện" nhất Đại Thanh
Phàm là phi tần của một bậc Đế vương, diện mạo chỉn chu, xinh đẹp luôn là yếu tố quan trọng hàng đầu. Xuất thân là thê tử của Hoàng đế Hàm Phong, ngay cả khi về già, Từ Hy vẫn luôn coi trọng quan niệm ấy.
Là một người vô cùng thích làm đẹp, Từ Hy từng để lại câu nói: "Một vị phi tử mà ngay tới ăn vận trang điểm cho ḿnh cũng làm không tốt, th́ c̣n có tư cách mong Hoàng đế sủng ái ḿnh hay sao?"
Cũng chính bởi sự đam mê, thậm chí là "ám ảnh" về cái đẹp, Từ Hy chưa bao giờ chấp nhận sự thật là quy luật thời gian có thể làm mài ṃn vẻ đẹp của con người. Bà tin tưởng rằng chỉ cần ăn vận, trang điểm thật mỹ lệ th́ cho dù có lớn tuổi vẫn sẽ lưu lại được tới vài phần nhan sắc.
Trong cuốn hồi ức mang tên "H́nh bóng hoàng triều" của ḿnh, một người thân cận bên cạnh Từ Hy là Đức Linh Công chúa từng miêu tả: "Thái hậu […] phong tư thướt tha, đẹp như thiếu nữ, đó là điều mà người trong cung ai cũng ngưỡng mộ".
Sử cũ cũng ghi lại, ngay cả khi về già, Từ Hy vẫn vô cùng yêu thích việc ăn vận, trang điểm. Bà sở hữu vô số đồ mỹ phẩm, trong đó có xà bông thơm, phấn hoàng cung, son, âu tử phương, ngọc dung tán, hoắc hương tán… và nhiều đồ dùng làm đẹp quư giá khác.
Về chuyện ăn mặc, mỗi năm Từ Hy sử dụng ít nhất 160 thếp vải quư. Mọi thứ từ màu sắc, họa tiết, chất liệu… đều được bà lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Không chỉ chú trọng về cách trang điểm, ăn mặc, Từ Hy c̣n chi một khoản không nhỏ cho các loại trang sức. Ngay tới bản thân nữ quan Đức Linh khi bước vào căn pḥng cất châu báu của Thái hậu cũng không khỏi sức sốt:
"Gian pḥng này ba mặt đều là giá để đồ cao tới nóc nhà, ở trên bày kín những chiếc hộp gỗ tử đàn, bên trong đều là châu báu, trang sức. Mỗi chiếc hộp đều có dán một tờ giấy màu vàng nho nhỏ để ghi tên.
[…] Trong pḥng này có khoảng 3000 chiếc hộp, một số khác được Thái hậu khóa kín và để riêng."
Tâm sự về t́nh yêu với cái đẹp của ḿnh, Từ Hy từng chi sẻ với Đức Linh:
"Ta lớn tuổi như thế này c̣n phí tâm tư cho mấy việc ăn mặc, trang điểm, chắc hẳn ngươi sẽ thấy rất buồn cười.
Thế nhưng, ta vốn thích ăn vận thật đẹp, mà cũng thích nh́n người khác trang điểm xinh đẹp. Mỗi khi nh́n thấy những cô gái diễm lệ ấy, ta đều vô cùng cao hứng, cảm thấy như ḿnh được trẻ ra vậy!"
Cũng chính nhờ sự đam mê kỳ lạ của Từ Hy đối với cái đẹp, nhất là với vẻ ngoài của bản thân, mà thái giám khét tiếng nhà Thanh là Lư Liên Anh mới có cơ hội "phất lên như diều gặp gió" chỉ nhờ tài nghệ chải đầu, vấn tóc điêu luyện.
Giai thoại "giết người diệt khẩu" để che giấu mặt mộc
Mặc dù vô cùng coi trọng chuyện làm đẹp, nhưng Từ Hy dù sao cũng là "người trần mắt thịt", không thể thoát khỏi quy luật của thời gian về sinh, lăo, bệnh, tử. Thân thể và nhan sắc của bà chính là những thứ phản ánh rơ ràng nhất dấu vết của năm tháng.
Năm xưa khi mới nhập cung, vốn liếng về nhan sắc từng là thứ làm Từ Hy tự hào và kiêu ngạo. Sử cũ ghi lại, khi c̣n trẻ, bà sở hữu vóc dáng cân đối, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, da mặt mềm mại, trắng mịn như trứng gà bốc.
Thế nhưng khi về già, bất kể là gương mặt hay vóc dáng của Từ Hy đều đă biến đổi rất nhiều. Gương mặt của bà chảy xệ, hiện lên vô số nếp nhăn, lại thêm việc ngủ không đủ giấc khiến da xuất hiện nhiều vết đồi mồi.
Cho tới khi ư thức được rằng bản thân ḿnh đang ngày càng già đi và xuống sắc, Từ Hy dần trở nên vô cùng nhạy cảm. Hễ có nô tài nói cố ư hay vô t́nh "đụng" đến dung mạo của ḿnh, bà đều thẳng tay xử chém.
Có giai thoại từng kể lại rằng, năm xưa chưa có một người nào thực sự nh́n thấy mặt mộc của Lăo Phật gia. Bởi tất cả những người nh́n thấy đều bị Thái hậu "giết người diệt khẩu".
V́ để người khác không nh́n thấy bộ dạng già nua xấu xí của ḿnh, mỗi ngày sau khi thức dậy đều dành nhiều tiếng đồng hồ để trang điểm. Thế nhưng có câu "cái kim trong bọc lâu ngày cũng ḷi ra".
Một ngày kia, Từ Hy sau khi thức dậy, trong lúc mơ màng v́ ngủ không đủ giấc liền quên trang điểm, truyền gọi thái giám và cung nữ vào hầu hạ ḿnh thay y phục.
Những người này từ trước tới nay chỉ quen nh́n thấy diện mạo đă tô vẽ cẩn thận của Thái hậu, lần này nh́n thấy mặt mộc liền bị dọa đến mức giật ḿnh, lỡ mồm kêu lên một tiếng, có kẻ thậm chí c̣n ngă ngồi xuống đất.
Đến lúc này, Từ Hy mới tỉnh táo trở lại, lập tức chạy đến chỗ gương soi. Nh́n qua bộ dạng của ḿnh, bà phẫn nộ truyền gọi thị vệ: "Người đây, đem tất cả chúng ra ngoài chém đầu cho ta!"
Lúc bấy giờ, đối mặt với những tiếng cầu xin tha thứ của người dưới, Từ Hy cảm thấy ḿnh càng bị sỉ nhục. Hơn nữa, bà cho rằng chỉ cần không có người biết chuyện, th́ chuyện lớn ắt sẽ hóa nhỏ, c̣n chuyện nhỏ hóa thành không có, sẽ chẳng c̣n ai dám chê bai nhan sắc của ḿnh.
Tới tận bây giờ, giai thoại Từ Hy chém đầu kẻ hầu người hạ v́ nh́n thấy mặt mộc của ḿnh vẫn được hậu thế lưu truyền rộng răi.
Dù chưa biết câu chuyện ấy thực hư ra sao, nhưng chúng ta đều hiểu rơ, ai rồi cũng sẽ già đi, bất kể là thường dân bách tính hay là hoàng thân quốc thích, mà Từ Hy cũng không phải ngoại lệ.