Thé nào là đủ? Thế nào là thiếu? Tất cả chỉ là khái niệm tương đối mà thôi. Biết đủ th́ con người mới thấy an vui, than nghèo kể khổ cả đời bi thương.
Đời người thật khó định nghĩa thế nào là đủ. Có lẽ chỉ khi nào ta biết đủ th́ cuộc sống mới an vui, tĩnh lạc. Mải mê chạy theo những thứ phù phiếm cả đời chẳng thể an yên.
Tốt xấu khác nhau từ một niệm, thiên đường hay địa ngục chỉ ở 1 ư nghĩ
Ḷng tham của con người là vô hạn. Người xưa có câu: “Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi”, nuốt không được cũng lại không muốn nhả ra. Trong cuộc sống, chúng ta có thể bắt gặp rất nhiều người bị “danh và lợi” thắt chặt. Họ măi truy đuổi, một khắc cũng không dừng, có thứ này lại muốn thứ khác, có rồi lại muốn cái mới hơn, cả ngày “được voi đ̣i tiên”.
Một điều rất hiển nhiên rằng dục vọng của con người là hoàn toàn không thể thỏa măn được. Nếu một mực cưỡng cầu th́ nhất định sẽ sinh ra phiền năo.
Con người sống truy cầu danh lợi vốn là để được hạnh phúc, vui vẻ, nhưng rất nhiều người v́ truy cầu không được lại đánh mất niềm vui, niềm hạnh phúc vốn có. Đây đúng là cái ṿng luẩn quẩn của nhân sinh.
Có thể thấy rằng, tâm biết đủ quan trọng đến mức nào đối với sinh mệnh của một người. Suy cho cùng: “Cao ốc ngàn gian, th́ đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”, hà cớ ǵ chúng ta phải truy cầu lắm thứ như thế? Huống chi, tiền dù nhiều đến mấy, chức vị cao đến đâu đi nữa cuối cùng đến lúc sinh mệnh ĺa đời th́ đâu c̣n ư nghĩa ǵ?
Có người nói: “Tôi cũng không muốn liều mạng, quả thật không cần quá nhiều vật chất và hưởng lạc, nhưng danh lợi là dấu hiệu của sự thành công. Cho nên, buông bỏ là không có chí tiến thủ, không thể buôn xuống được.”
Không thể nghi ngờ rằng, danh lợi có phần mang đến sự vinh quang cho con người, tự nhiên có lực hấp dẫn rất mạnh mẽ. Tuy nhiên thành công và danh lợi lại không nhất định là ngang hàng với nhau. Một người quá mức truy cầu danh lợi sẽ khiến tâm không c̣n tĩnh tại, dễ làm nhiều việc không nên.
Kỳ thật, con người ta sống trên đời, mỗi bữa chỉ cần một, hai bát cơm là đủ; tấm thân này chỉ cần mấy thước vải là có thể chịu được cái giá lạnh của mùa đông; một chiếc giường con cũng đủ cho ta ngủ giấc ngon lành. Vậy nên, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, mỗi người đều có thể sống vui vẻ, hà tất phải đi cướp đi giật làm ǵ?
Tôi thường hay nói với chính ḿnh rằng: “Trừng phạt lớn nhất của đời người là sự hối hận”. Nếu như một đời người chưa từng làm chuyện ǵ khiến bản thân phải ân hận sâu sắc, th́ đó thật sự là người hạnh phúc nhất thế gian. Trái lại, nếu như tâm niệm không giữ được vững vàng, khi cái tâm tham, sân khởi lên mà làm việc sai lầm, lúc đó dù có hối hận th́ cũng đă muộn rồi.
Chúng ta đến thế gian này hẳn đều có cảm giác bản thân mang theo sứ mệnh nào đó. Nên là sống để làm việc, đừng nên làm việc để sống. Sống để làm việc, là sự phó xuất v́ mọi người; c̣n như làm việc để sống, ta sẽ cảm thấy đời người quả thật rất bất đắc dĩ! Có rất nhiều người mới làm việc chưa được mấy năm, th́ đă cảm thấy mệt mỏi chán nản với công việc, thường hay than mệt, than vất vả. Nhưng trong thế giới của những người sống và phó xuất v́ người khác, th́ không có hai chữ “vất vả” này, mà chỉ có “hạnh phúc"