Thoạt nghe, điều này có vẻ như rất vô lư. Vậy mà Đức Phật đă dạy chúng ta như vậy. Ngài dạy rằng có duyên nợ mới gặp nhau, nhưng nếu có duyên gặp mà không thể trân quư nhau th́ cũng đừng nuối tiếc.
Cảm ơn bạn đă không quư trọng, để giúp tôi học được cách buông tay…
Giữa người với người chính là duyên phận, gặp được nhau không hề dễ dàng.
Bạn nếu không quư trọng, th́ cũng đừng trách móc lẫn nhau, chỉ có thể mỗi người một ngả…
Nếu như bạn đă thay đổi, vậy tôi cũng sẽ thờ ơ;
Nếu như bạn thờ ơ, vậy tôi sẽ coi như chấm hết;
Nếu như bạn coi như đă hết, vậy th́ tôi cũng xem như đă quên;
Nếu như bạn đă quên, vậy tôi cũng tựa như biến mất không nh́n thấy nữa…
Nếu như có một ngày tôi quay lưng bước đi, không phải v́ tôi không quan tâm, mà là tôi cảm thấy thất vọng.
Cảm ơn bạn đă không quư trọng, để giúp tôi học được cách buông tay…
Hiểu được thế nào là trân quư, mới xứng đáng có được điều đáng có. Chỉ quan tâm, chúng ta mới giữ được những mối quan hệ lâu bền.
T́nh bạn cũng vậy…
T́nh yêu cũng vậy…
T́nh thân cũng như vậy…
Hết thảy đều như vậy…
Quư trọng duyên phận, nắm chắc từng cái hạnh phúc đạt được không dễ dàng này!
Nhân sinh ngắn ngủi, gặp nhau hẳn là có duyên
Sống trên đời này, được sống cùng người thân, được học hành cùng bạn bè, được làm việc cùng đồng nghiệp, được cùng chung sống với phu thê, âu cũng là duyên số. Ta được cha mẹ sinh ra, được lớn lên cùng anh chị em đă là một cái duyên rồi. Nó khiến ta gặp họ, đúng hơn th́ nhờ có duyên, mà cha mẹ ta sinh ra ta.
Được nên duyên vợ chồng với nhau lại là một duyên số lớn hơn. Duyên khiến ta gặp nhau, đem ḷng yêu mến nhau. Rồi cái duyên đó nuôi lớn t́nh yêu của ta. Nó lớn dần và trở thành duyên chồng vợ.
Người ta nói “tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu ngh́n năm mới cùng chăn gối”. Được ngồi chung thuyền với nhau đă là một cái duyên rồi, phải tu trăm năm mới có được cái duyên đó. Tu ngh́n năm th́ cái duyên đó mới nên duyên chồng vợ. Được sống cùng nhau, trải qua vui buồn cùng nhau, đó đă là một cái duyên vô cùng lớn.
Thế gian này, sở dĩ gặp được nhau đều là có nguyên nhân. Mỗi một lần gặp gỡ, đều là để hoàn thành một tâm nguyện. Có lẽ, tình duyên kiếp trước chưa trọn vẹn, cho nên, kiếp này lại có thể gặp gỡ. Hết thảy những tương kiến, đều là vì còn thiếu nợ.
Một lần gặp gỡ, nhưng có thể phải đợi hơn một ngàn năm, là kết quả quả kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại, là mấy đời tu hành mới đổi lấy được phúc duyên kiếp này.