Cứ mỗi năm tới ngày 30/4 lại là dịp kỉ niệm ngày chấm dứt cuộc chiến tại VN. Đó có thể nói là ngày mất mát của cả dân tộc và cũng có thể nói là ngày giải phóng. Nhưng dù là ngày ǵ th́ sự mất mát vẫn là thứ khó có thể chối bỏ...Những người chiến thắng đă gọi sự kiện 30/4/1975 là ngày thống nhất đất nước.
Tạm bằng ḷng với khái niệm "thống nhất" ấy nhưng không thể không thấy rằng đó là cái giá quá đắt cho việc thống nhất quốc gia.
Bài học Tư Mă Viêm
Dù yêu hay ghét Trung Hoa, phần lớn trí thức Việt thời nào cũng đă đọc tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trong đó, cả thế kỷ ly loạn của dân tộc Trung Hoa đă chấm dứt vào năm 280, khi quân Tấn "giải phóng" Đông Ngô, thống nhất đất nước (nói theo chữ của nhà nước đương thời).
Nội dung chính của bài viết này nói về những cảnh xảy ra ngay sau bối cảnh tác phẩm của nhà văn La Quán Trung.Trước khi chết, Tư Mă Ư dặn ḍ con cháu phải biết lấy ḷng người để được thiên hạ. Có lẽ v́ thế mà sau khi thắng Thục rồi diệt Ngô, những nhà lănh đạo họ Tư Mă nh́n chung đă đối xử rất tử tế với những người thua trận.
Dù ban đầu có những sự không bằng ḷng nhất định, nhưng về sau nhà Tấn đă nhận được sự quy phục từ đông đảo nhân dân và các quư tộc cũ của Thục -Ngô.
Sau thống nhất, triều đ́nh nhà Tấn không trả thù những người thua trận, tạo điều kiện ổn định đời sống nhân dân.
Không có tù cải tạo, cũng không có cảnh ồ ạt người vượt biên hay trốn tránh sự truy lùng của họ Tư Mă. Cộng với việc có công thống nhất, nhà Tấn đă giành được ḷng người, họ vẫn luôn được nhân dân che chở và ủng hộ sau này khi đă thất thế.
Dẫn tới việc nhà Tấn tồn tại trên danh nghĩa đến hơn 150 năm, dù thực tế triều đại này chỉ "sống khỏe" trong không tới ba thập kỷ đầu.
Cái giá cho việc họ Tư Mă thống nhất đất nước quá đắt bởi không lâu sau khi "hoàn thành đại nghiệp", Tấn Vũ đế mắc sai lầm quan trọng nhất trong việc chọn người kế vị (chưa kể lối sống xa hoa trong triều), dẫn tới hàng loạt tai họa giáng xuống triều đ́nh và dân chúng sau khi ông qua đời.
Hai mươi năm sau khi thống nhất, Trung Hoa bước vào cuộc nội chiến (Loạn bát vương) khiến mấy chục vạn người mất mạng. Đất nước suy kiệt, cuối cùng bị ngoại tộc thôn tính.
Khi quân Hán Triệu chiếm được Lạc Dương vào năm 310, tàn sát quân dân nhà Tấn cũng vừa đúng chẵn 30 năm sau khi Tư Mă Viêm "giành trọn vẹn non sông".
Nếu c̣n cục diện Tam Quốc, hẳn dân tộc Trung Hoa đă không phải chịu một trang sử đen tối khi hai vị vua Tấn bị nhà Hán Triệu làm nhục (Tấn Hoài đế và Tấn Mẫn đế bị bắt làm nô bộc, rồi giết chết).
Nếu được chọn lại, người Hoa sẽ chọn thống nhất để lại loạn lạc và mất nước vào tay ngoại bang, hay chọn giữ nguyên cục diện thế chân vạc thời Tam Quốc?
Thống nhất, nỗi ám ảnh của người Á Đông
Việt Nam, Trung Quốc và kể cả Triều Tiên đều đă có nhiều giai đoạn khác nhau trong lịch sử chịu cảnh chia cắt.
Theo thời gian, những nhà cầm quyền luôn t́m cách tận dụng tối đa nhu cầu thống nhất để khích lệ, thậm chí kích động dân chúng hăng say sản xuất và chiến đấu, phục vụ quyền lợi của giai cấp thống trị.
Cũng v́ lẽ đó, rất nhiều trong đông đảo nhân dân cũng dần bị ám ảnh bởi viễn cảnh thống nhất. Thậm chí thống nhất bằng mọi giá, bất chấp thiệt hại về sinh mạng, về kinh tế và gây ra những ảnh hưởng lâu dài tới đà thăng tiến của cả dân tộc.
V́ lẽ đó, biến cố tháng 4/1975 đă được người dân miền Bắc đón chào nhiệt liệt, họ đă được tuyên truyền một cách tinh vi trong thời gian rất dài về sứ mệnh vĩ đại đi "giải phóng", tính chính nghĩa của đội quân đi "thống nhất đất nước".
Tôi, một người lớn lên ở miền Bắc sau 1975 từng băn khoăn việc v́ sao quân đội và chính quyền VNCH không đi giải phóng miền Bắc.
Và đă đi t́m câu trả lời trong nhiều năm mà không có bất kỳ ai hướng dẫn, cho tới khi đọc đủ nhiều sách để t́m ra đáp án.
Nó có thể đúng hoặc không đúng tùy vào quan điểm và tầm hiểu biết mỗi người, nhưng ít nhất cũng cho thấy không phải phía Quốc Gia không có ư định Bắc tiến.
Nước Đức không tốn máu xương, không có chiếc xe tăng nào húc đổ bức tường Berlin, giải phóng miền Tây, thống nhất đất nước. Họ đă chọn đúng thời cơ (Liên Xô tan ră) để thống nhất trong ḥa b́nh. Đôi miền Triều Tiên vẫn c̣n chia cắt chưa biết tới bao giờ.
Nhưng người dân nhiều nước như Tiệp Khắc, Nam Tư đă chấp nhận sự chia cắt, quốc gia cũ của họ tan ra làm những nước khác nhau. Khi người ta không thể sống chung, tốt hơn hết hăy tách ra.
Nỗi đau khổ hậu thống nhất
Trong cuốn hồi kư Đôi Ḍng Ghi Nhớ, đại tá Phạm Bá Hoa từng nói về sự hiểu lầm của thế giới tự do với phe cộng sản.
Đại thể phía tự do hiểu ḥa b́nh là hết chiến tranh, th́ khái niệm ḥa b́nh với người cộng sản là khi họ đă thôn tính tất cả đất đai, đè bẹp sức kháng cự của những kẻ chống lại họ.
Cũng trong cùng tác phẩm, tác giả đă nói đến những đau khổ của đất nước sau khi thống nhất, mà chỉ khi rơi vào tay địch, ông mới biết thực tế thế nào là cộng sản.
Những cuộc thanh trừng lẫn nhau giữa các vương tôn họ Tư Mă thời hậu Tam Quốc, cũng như sự xa xỉ của triều đ́nh trung ương (điển h́nh vụ viên quan Thạch Sùng khoe mẽ của cải đă trở thành chuyện ngụ ngôn truyền đời) đă khiến nhân dân thời Tấn vô cùng khốn khổ, mà giới sử gia đánh giá mức độ tàn khốc của cuộc nội chiến c̣n lớn hơn nhiều so với thời Ngụy - Thục - Ngô tranh hùng.
Người Đức đă chọn đúng thời cơ khi Liên Xô tan ră để thống nhất trong ḥa b́nh
Bà Lê Mai Hoa
Và hăy nh́n lại những nhà lănh đạo Việt Nam từ sau 1975 đến nay, ngoài vấn đề cách ứng xử với người đồng bào thua trận, họ có điểm ǵ khác và giống so với họ Tư Mă thời Tây Tấn?
Không thể phủ nhận rằng, nhà nước đă có những nỗ lực nhất định trong việc ổn định t́nh h́nh, nâng cao đời sống nhân dân (mà chính họ đă kéo tụt xuống ngay sau biến cố 1975).
Nhưng v́ sao ngay trong lúc truyền thông nhà nước ca ngợi những "thành tựu" về giáo dục và y tế, th́ chính lănh đạo và con cái họ lại bỏ ra nước ngoài du học và chữa bệnh?
C̣n ở bên ngoài, biển đảo và đất liền cứ bị ngoại bang đe dọa từng ngày? Và ở những miền quê, người ta nỗ lực hết ḿnh để được xuất khẩu lao động, xuất khẩu cô dâu để sang những nơi c̣n chưa thống nhất (bị Mỹ đô hộ?) như Đài Loan, Nam Hàn?
Cái giá của sự thống nhất, xin nhắc lại, thống nhất về lănh thổ ấy quá đắt với nhân dân nhà Tây Tấn thời hậu Tam Quốc và với nhân dân Việt Nam 17 thế kỷ sau.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Lê Mai Hoa, hiện tu nghiệp tại Texas, Hoa Kỳ.
|
|