Hồi sinh viên, mình rất nhát gái – đó là cái tật xấu mà đến tận bây giờ, khi đã lấy vợ, mình vẫn chưa sửa được. Cùng lớp đại học với mình có em Linh xinh gái nhất nhì trường, lại là tiểu thư con nhà giàu, ăn mặc sành điệu – trong khi mình thì quê mùa, nhếch nhác, nhà nghèo. Ấy thế mà không hiểu sao em Linh thi thoảng lại cứ ngoái xuống phía góc lớp nhìn mình. Thằng bạn ngồi cạnh mình thấy thế bảo: “Con Linh thích mày đấy! Tán nó đi”. Mình lắc đầu: “Mày nhìn tao thế này, còn em Linh thì thế kia, mày nghĩ tao tán được em nó hay sao?”. Thằng bạn nói: “Mày chỉ việc tán em Linh thôi, còn những thứ khác, để tao lo”.
Tưởng nó nói chơi, ai ngờ nó làm thật. Nó lấy điện thoại của mình nhắn tin rủ Linh đi chơi, chả biết nó nhắn thế quái nào mà Linh lại nhận lời. Vậy là nó cho mình mượn con Vespa của nó – vì con Wave ghẻ của mình bị yếu bugi, đi chậm là nó cứ giật giật như bị Parkinson, còn đi nhanh thì cái ống xả lại phụt ra nhiều khói quá, khói mù mịt cả đường gây ô nhiễm môi trường và cản trở tầm nhìn, dễ xảy ra tai nạn giao thông. Nó còn cho mình mượn cả áo phông, giầy, thắt lưng, đồng hồ nữa (từ đầu đến chân mỗi cái quần là của mình, vì quần của nó mình mặc không vừa. Nói không vừa thì cũng không hẳn, thực ra thì bụng vừa, đùi vừa, ống cũng rất vừa, chỉ mỗi phần đũng là chật vì đũng mình to gấp đôi đũng nó).
Đóng bộ bảnh bao rồi, mình phóng Vespa tới ký túc xá đón Linh. Đến cổng ký túc định móc điện thoại ra gọi Linh thì mới ngớ người vì điện thoại để quên ở nhà, quay lại lấy thì muộn, trong khi mình chả biết là thằng bạn mình nó hẹn Linh ở địa điểm nào cả. Vậy là mình phóng xe vòng vòng tìm quanh khu ký túc, rồi lại lượn qua chỗ mấy gốc cây tối tối gần cổng trường, nhưng vẫn không thấy Linh đâu. Mình chán nản, đành quay xe về lấy điện thoại, qua chỗ bãi rác, dừng xe lại định đái phát thì thế quái nào lại thấy Linh đứng lù lù ở đấy. Mình mừng vãi đái, nhưng cũng hận thằng bạn khốn nạn: ai lại buổi đầu hẹn hò với người đẹp mà nó lại hẹn ra chỗ bãi rác…
Như đã nói từ đầu: mình rất nhát gái, nên đi chơi với Linh cả tháng trời rồi mà mình chả dám ngỏ lời hay thể hiện hành động gì thân mật cả. Thằng bạn mình thấy tình hình như vậy không ổn bèn lôi mình ra quán nước trước cổng trường đả thông tư tưởng. Nó nói, nó chửi, còn mình cứ ậm ừ, gật gù. Bỗng, mình nghe tiếng con xe SH vê ga “zìn…zìn”, lạng lách phóng từ cổng ký túc phóng ra, trên xe là một đôi nam nữ. Thằng ngồi trước thì mình không để ý, nhưng khi nhìn đứa con gái ngồi sau thì mình há hốc mồm sửng sốt: đó là Linh. Một cảm giác rất lạ, và rất khó chịu ùa đến: nó cứ nghèn nghẹn, tức tối khiến tim mình đập dồn dập. “Ôi tiên sư! Thằng kia đi SH cơ mà, mình sao đấu được?”.
Mình về phòng, nằm vật ra giường. Thằng bạn biết mình buồn, nó không chửi mình nữa, nó lôi mình vào một nhà hàng khá sang trọng, gọi toàn món ngon, còn thêm cả vài chai Bia Trúc Bạch. Mình cũng không uống được nhiều, chỉ một hai chai là đã thấy người bừng bừng lên rồi. Nhưng rõ ràng là uống bia vào xong thì cái suy nghĩ trong đầu nó mạch lạc hơn hẳn: rõ ràng là Linh thích mình, nếu không thì Linh đã không nhận lời hò hẹn rồi đi chơi cùng suốt thời gian qua. Vấn đề là do mình nhát quá, cứ nhùng nhằng, có thể điều đó khiến Linh tưởng là mình đang đùa giỡn với em ấy. Mình quyết định phải hành động dứt điểm ngay.
Vậy là mình lẳng lặng đứng dậy. Thằng bạn hỏi đi đâu đấy, mình không nói, cứ vậy chạy thẳng ra chỗ cổng ký túc xá nữ, đứng khuất sau chỗ gốc cây bàng. Đợi khoảng hơn tiếng đồng hồ thì thấy thằng SH chở Linh đi chơi về. Xe dừng lại ở cổng cũng là lúc mình như một vị thần từ sau gốc bàng hiện ra. Linh hơi thoáng chút ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn mình. Mình chả nói gì, lừ lừ tiến lại, cầm tay Linh kéo sát về phía mình, một tay ghì eo, một tay túm tóc giữ đầu, hôn luôn. Linh lúc đầu cũng định giãy ra, nhưng mình ghì kìm chặt, hôn nhiệt liệt, xong rồi em cũng xuôi dần và bắt đầu hợp tác… Cái thằng SH đứng xem mình với Linh hôn nhau một lúc thì chán quá, nổ máy rồi vê ga xong hầm hừ bỏ đi. Cũng vẫn là cái tiếng vê ga “Zìn… Zìn” ấy mà sao lúc bấy giờ nghe nó hả hê đến thế!
*VietBF@sưu tập