Suốt bao nhiêu năm băn khoăn với câu hỏi ấy, cuối cùng anh Sinh cũng đă nhận được câu trả lời.
Giận thầm bố mẹ "sao đẻ con ra lại đem cho?"
Anh Ngô Văn Sinh (SN 1959, sống ở huyện Lương Tài, tỉnh Bắc Ninh) là con nuôi của ông Lượng và bà Ấp. Năm 1964, anh Sinh khi đó đă 5 tuổi mới về nhà bố mẹ nuôi. Anh nhớ, ngày đi, bố nói cơng đi chơi nên anh rất vui vẻ: "Hôm đó có bố cơng đi, bố bảo cơng đi chơi thôi, cũng có đem theo quần áo mới hay ǵ ấy. Đến tối hoặc sáng hôm sau th́ bố về nên tôi không biết".
Đă 5 tuổi nên anh Sinh c̣n nhớ ngày nhỏ ḿnh tên là Lư Văn Lợi, bố là Lư Văn Phong, mẹ tên là Đường, bị câm, anh trai tên Phú và em trai tên Vùng. Trong kư ức của anh, mẹ nhỏ người, da trắng trẻo, tóc dài, không nói được nhưng hàng ngày bà đều ra hiệu anh mang lược tới cho bà chải đầu. Không nhớ quê ở đâu, nhưng thời điểm được đem cho, cả gia đ́nh anh mới chuyển lên sống nhờ nhà người bác bên mẹ ở khu gang thép Thái Nguyên.
Sau khi gửi anh tới nhà bố mẹ nuôi, bố vẫn thỉnh thoảng qua thăm. Rồi một ngày, bố anh Sinh về huyện Lương Tài dự khánh thành con sông đào Đồng Khởi, thăm anh và bố mẹ nuôi. Hôm đó anh Sinh lại đi trốn, mà không ngờ rằng, đó là ngày cuối cùng bố ruột anh trở lại. Sau lần đó, ông Phong không quay về thăm con nữa. Ông chỉ gửi lại một lá thư cho bố mẹ nuôi của con trai và ghi địa chỉ của ḿnh là ở Quảng Xương, Thanh Hóa.
"Tôi sống hoàn chỉnh và được như bây giờ trước tiên là cảm ơn bố mẹ đă sinh ra ḿnh. Nhưng cũng giận thầm, khóc một ḿnh tự hỏi: "Sao bố mẹ sinh ra con mà không nuôi con?". Được sự nhất trí của bố mẹ nuôi th́ tôi đi t́m, cái tâm ḿnh vẫn luôn luôn hồi tưởng về anh em, bố mẹ", anh Sinh bộc bạch.
Anh Sinh được bố mẹ nuôi khen khéo léo trong làm ăn, chu đáo trong cư xử. Bố mẹ nuôi thương anh tới mức sẵn ḷng cho anh đi t́m cha mẹ đẻ. Bà Ấp mong mỏi con t́m được gia đ́nh để đi lại cho đỡ tủi thân. Nhờ chương tŕnh Như chưa hề có cuộc chia ly kết nối, anh Sinh đă t́m thấy nguồn cội, gốc rễ, thấy những người anh em ruột thịt.

Anh Sinh được sự cho phép của bố mẹ nuôi đă quyết định đi t́m lại cội nguồn.
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt sau 52 năm
Kể cho em trai về hoàn cảnh của gia đ́nh lúc bấy giờ, anh Phú hồi tưởng: "Hoàn cảnh gia đ́nh ḿnh rất chi khó khăn. Bố c̣n ở chiến trường, chưa phục viên, mẹ dắt 2 anh em đi xin ăn. Đến khi có người em thứ 3 là Vùng th́ bố lại tiếp tục vào chiến trường. Ở nhà khó khăn chồng chất khó khăn, mẹ lại bồng 3 anh em đi xin ăn.
Năm 1961, cả nhà ra Thái Nguyên, chú Vùng c̣n bé, Lợi gần 4 tuổi. Em hăy nhớ lại h́nh ảnh mấy anh em ḿnh cùng mẹ đi xin ăn, cảnh nhà khó khăn như thế nào? Thế nên bất đắc dĩ mẹ mới phải trao em để người khác cho em nương nhờ.
Tháng 2/1962, nghe theo tiếng gọi của Đảng đi xây dựng kinh tế mới, cả nhà lên Như Xuân, Thanh Hóa. Đến năm 1966 là chiến tranh, cả nhà mất liên lạc với bố mẹ nuôi của em". Những câu nói của anh Phú khiến anh Sinh ôm mặt khóc nức nở.
Anh Phú kể thêm, năm 1976 có một thanh niên lưu lạc ở vùng biển Thanh Hóa t́m tới gia đ́nh của anh tự nhận ḿnh là Lợi. Người đàn ông này c̣n đưa gia đ́nh tới nhà máy nơi ḿnh làm việc.
Năm 1977, khi ông Lư Văn Phong qua đời, anh về chịu tang rồi không giữa liên lạc nữa. Có lẽ anh ấy cũng nhận ra ḿnh không phải là Lợi của gia đ́nh anh Phú.
"Từ năm 1977 cho đến nay, cuộc sống của các thành viên trong gia đ́nh ḿnh cũng tạm ổn. Mong nhất là t́m được em để anh em ḿnh đoàn tụ. Anh nhớ má trái của em có lúm đồng tiền, chân trái của em có một nốt ruồi chấm giữa ḷng bàn chân" - sau lời tâm sự đầy xúc động, anh Sinh, anh Phú, anh Vùng và các chị em gái (bố mẹ sinh thêm sau này - PV) đă ôm chầm lấy nhau trong nước mắt.
Đó là năm 2016, sau 52 năm xa cách, cuối cùng anh Sinh cũng được gặp lại ruột thịt, cũng được tỏ tường lư do v́ sao năm xưa, bố mẹ đành đoạn phải đem ḿnh đi cho.
VietBF @ Sưu tầm