Cuối tuần, cả gia đ́nh David cùng nhau ra biển câu cá. Suốt cả chặng đường hai đứa con của David cứ líu lo.
Con trai David hỏi:
– Bố ơi, v́ sao thuyền của chúng ta có thể nổi trên mặt nước thế?
David găi đầu:
– Bố cũng không biết nữa con trai ạ!
Cô con gái cũng ṭ ṃ hỏi:
– Thế v́ sao cá có thể thở được dưới nước bố ơi?
David mỉm cười:
– Chuyện đó bố không rơ!
Cứ thế hai đứa nhóc cứ thay phiên nhau hỏi:
– Bố ơi sao biển màu xanh?
– Sao nước biển lại mặn?
– Con cá kia là cá ǵ thế bố?
– …
David hết sức chăm chú lắng nghe và trả lời từng câu một với cùng nội dung: ‘Chuyện này bố không biết!’.
Sau một lúc lâu, vợ David thấy bực ḿnh liền nhắc nhở hai con:
– Này hai đứa, đừng làm phiền bố nữa chứ, để yên cho bố câu cá nào!
David nghe thấy vậy liền nghiêm mặt nói với vợ:
– Ấy, em nói vậy sao được chứ. Chẳng có ǵ là phiền cả, các con c̣n nhỏ ṭ ṃ là đúng rồi. Nếu không đặt nhiều câu hỏi th́ sao hiểu biết nhiều về thế giới xung quanh chứ!
VietBF©sưu tập
|