Dạo này ổng xuống tinh thần lắm, ăn ngủ thất thường mà khám bệnh không ra.
Lác đác có vài ông bạn vừa hưu đã tạch, khiến bà lo lắng.
Gặp ai, bà cũng than thở về bệnh tình của ông. Hôm rồi gặp lái xe cũ của ông trong một tiệc cưới, nhân chú lái xe hỏi thăm sức khoẻ ông thế là bà túm lại kể nể luôn. Lái xe mới cười cười bảo bà rằng ôi chị ơi, em biết bệnh của anh nhà rồi, chị về bảo anh cứ uống vài bát "lá vụ" là ổn hết..,nhưng trong thời gian uống lá này Sếp phải kiêng sinh hoạt vợ chồng.
Bà về nói chuyện với ông, ông gạt phắt đi, ông bảo ông chẳng tin cái thứ lá lẩu lang băm ba lăng nhăng ấy. Bệnh viện bác sỹ giỏi còn chả ăn ai nữa là...
Bà thắc mắc lắm, không biết "lá vụ" là lá gì nhỉ. Chỉ nghe lá ngón, lá bòng, lá bưởi, thậm chí là lá diêu bông chứ lá vụ thì lạ quá.
Thương chồng cứ ngày một sọm đi, hồi đương chức ông hồng hào tí tởn là thế. Hưu mới được hai năm, tiền còn cả đống mà...
Thế rồi bà mang ít bánh với chai rượu quư, chiều ấy bà sang nhà chú lái xe, quà cáp xong nhưng bà không quên dúi vào tay mỗi đứa trẻ con tờ 500k xanh lè gọi là lâu lâu bác không sang chơi cho mấy đứa mua bim bim.
Cuối tuần chú lái xe thu xếp công việc ổn ổn nên chú có thời gian đến chơi và rủ ông đi câu cá...
Lạ thật, “lá vụ”là gì mà thần kỳ thế, sau hai ba lần đi uống lá vụ bệnh ông chuyển hẳn. Dù ông không được như xưa nói năng hùng hồn đanh thép và không bàn về chuyện này chuyện kia, nói xấu ông này ông kia mà ông vui vẻ, ăn được ngủ được hí hởn hẳn ra. Ông cứ khen chú lái xe công nhận ăn ở có trước có sau.
Đấy, không phải cứ bệnh gì cũng tây y là được đâu.
Có những thứ bệnh chỉ “lá vụ “mới chữa khỏi thôi...
VietBF@sưu tập
|