Có thể khẳng định rằng chỉ có một bộ phận nhỏ dân cư người Việt xưa có 'bàn chân Giao Chỉ', đây không phải đặc thù giải phẫu học của cha ông ta.
Một số tư liệu lịch sử trong và ngoài nước đề cập đến “ bàn chân Giao Chỉ” như một đặc điểm của người Việt cổ. Đó là bàn chân với hai ngón cái choăi ra, chạm vào nhau khi đứng ở tư thế b́nh thường.
Có một số cách lư giải về bàn chân đặc biệt này. Thứ nhất, dân tộc ta là một dân tộc làm nông nghiệp, người nông dân thường xuyên đi chân đất để làm đồng thuận tiện. Khi lội bùn, ngón cái phải choăi ra để giữ thăng bằng, tránh bị ngă, lâu ngày làm thay đổi cấu trúc xương.
Chế độ ăn không đủ dinh dưỡng, chế độ sinh hoạt thiếu canxi thời xưa là nguyên nhân khiến cho xương dễ bị biến dạng.
Theo một cách lư giải khác, bàn chân Giao Chỉ h́nh thành do biến dị ở xương. Hiện tượng này không chỉ có ở Việt Nam mà c̣n xuất hiện ở nhiều nhóm dân tộc khác như Mă Lai, Thái Lan, Trung Quốc, Ả Rập, người bản địa châu Phi... chỉ khác nhau ở mức độ.
Đây có thể coi là một hiện tượng bệnh lư mang tính di truyền hiếm gặp, thường tự nhiên xuất hiện và sẽ mất sau 1-2 thế hệ.
Theo các chuyên gia khảo cổ học, dù giải thích theo trường hợp này th́ kiểu ngón chân có dạng giao nhau này đều là do bệnh lư chứ không phải là nét đặc trưng của người Việt cổ.
Các bộ xương người Việt cổ thời Đông Sơn hay thời Bắc thuộc sau này đều không có đặc điểm đó. Có thể khẳng định rằng chỉ có một bộ phận nhỏ dân cư người Việt xưa có “bàn chân Giao Chỉ”, đây không phải đặc thù giải phẫu học của cha ông ta.