Những tờ giấy màu trắng thường được gọi chung Fabric Softener dùng bỏ vào máy sấy để cho quần áo thơm tho, mềm mại hơn và không bị dính nhau lại, còn có nhiều công dụng khác nữa. Sau đây là những kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ đã chia sẻ để chúng ta biết sử dụng Fabric Softener cho nhiều mục đích khác nhau :
1. Khi bạn đặt một miếng Fabric Softener ở gần nơi có kiến, chúng sẽ chạy đi hết.
2. Tránh được mùi hôi mốc bằng cách kẹp một miếng giấy Fabric Softener vào sách hay cuốn album lâu ngày không mở ra.
3. Vào mùa có nhiều muỗi, khi ra ngoài vườn sinh hoạt, bạn có thể đeo nơi thắt lưng một miếng Fabric Softener thì mấy chàng muỗi sẽ không thèm lại gần.
4. Dùng miếng Fabric Softener để lau những vết xà bông đóng ở cửa kính của bồn tắm.
5. Làm cho đồ ṿật hay áo quần thơm tho và tươi mát bằng cách đặt một tấm Fabric Softener trong mỗi hộc tủ hay treo trong closet.
6. Ðể tránh chỉ bị rối hãy dùng miếng Fabric Softener vuốt sợi chỉ đã xâu vào kim trước khi may.
7. Nếu không muốn vali đựng quần áo bị ẩm, hãy đặt một miếng Fabric Softener dưới đáy trước khi xếp hành lý mang theo.
8. Làm cho không khí trong xe hơi trong lành bằng cách đặt một miếng Fabric Softener dưới ghế ngồi.
9. Muốn rửa sạch những thức ăn dính chặt bên trong xoong nồi thì hãy đặt một miếng Fabric Softener vào trong xoong rồi ngâm nước qua đêm.
Hôm sau mới dùng miếng sponge để chùi rửa. Chất dùng để chống lại sự dính nhau (static) có trong Fabric Softener sẽ làm cho đồ ăn rớt ra khỏi xoong nồi dễ dàng hơn.
10. Ðặt một miếng giấy Fabric Softener dưới đáy của mỗi thùng rác để tránh mùi hôi.
11. Dùng miếng Fabric Softener để lau những nơi có dính lông chó hay mèo, nó sẽ lấy đi những lông rụng đó một cách sạch sẽ.
12. Dưới mỗi giỏ đựng quần áo dơ, bao giờ cũng đặt một miếng Fabric Softener để khỏi có mùa hôi.
13. Làm cho giày không có mùi hôi bằng cách đặt miếng Fabric Softener trong đó qua đêm. Ngày mai, đôi giày sẽ thơm tho để mang đi làm hay đi học.
14. Dùng Fabric Softener để lau mặt kính máy TV sẽ làm cho bụi bặm bớt đóng lớp trên đó.
Tin vui: tìm ra kháng thể mới có thể tiêu diệt 99% chủng virus HIV
Một kháng thể mới có thể tiêu diệt và chống lại tới 99% virus HIV, hiệu quả hơn bất kỳ kháng thể nào đã được phát hiện trước đây, mới được các nhà khoa học tại Viện Y tế Quốc gia Hoa Kỳ (NIH) phối hợp với công ty dược phẩm Sanofi phát hiện ra. Đây là một bước đột phá lớn, mở ra hướng đi mới cho nền y học.
Trong một nghiên cứu chung giữa NIH và Sanofi, các chuyên gia đã phát hiện ra loại protein được tạo ra bởi 3 loại kháng thể vô hiệu diện rộng, được gọi là "bộ ba kháng thể" có khả năng giết chết rất nhiều chủng HIV cùng một lúc. Và họ đã tìm tìm ra cách để khai thác tính tự vệ này của chúng.
Các nhà khoa học đã tiến hành thử nghiệm loại kháng thể chống virus này trên 24 con khỉ. Kết quả cho thấy, sau khi được tiêm kháng thể, những con khỉ miễn nhiễm với virus HIV, mặc dù sau đó chúng vẫn tiếp tục bị tiêm virus HIV vào.
Những kháng thể trước đây mà chúng ta đã phát hiện ra chỉ có thể nhắm tới 90% các chủng HIV, thì kháng thể bộ ba đặc biệt này lại có thể tiêu diệt tới 99%.
Tiến sĩ Nabel - giám đốc khoa học của Sanofi chia sẻ: "Bộ ba kháng thể này có thể vượt qua sự phòng vệ của virus để phòng ngừa và điều trị HIV hiệu quả. Đây là bộ kháng thể mạnh và có bề rộng lớn hơn bất cứ kháng thể đơn lẻ nào từng được phát hiện
Theo dự kiến, các nhà khoa học sẽ đưa những kháng thể mạnh mẽ này vào một cuộc thử nghiệm lâm sàng trên người vào năm 2018.
Trong nhiều thập kỷ qua, các nhà khoa học đã nỗ lực và đạt được một số thành quả trong cuộc chiến chống lại HIV nhưng họ vẫn chưa tìm ra được phương pháp nào hiệu quả điều trị căn bệnh thế kỷ này.
Theo thống kê tính tới cuối năm 2015, trên thế giới có 36,7 triệu người đang sống chung với HIV/ AIDS. Phát hiện mới này của các nhà khoa học mở ra cơ hội lớn cho những ai không may có virus HIV.
Các đột biến gene đặc biệt biến con người thành "siêu nhân"
Không bị gãy một chiếc xương nào khi bị tai nạn khủng khiếp, cơ bắp phát triển, miễn nhiễm virut HIV... là những khả năng đặc biệt của con người có được do đột biến gene. Và chỉ rất ít người trên thế giới sở hữu siêu năng lực này.
Đột biến gen LRP5 cho bộ xương cực kỳ đặc
Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra một số người có cấu tạo xương đặc hơn những người khác. Cấu tạo đặc biệt này giúp xương của họ hầu như không thể phá vỡ và ít bị lão hóa hơn.
Nguyên nhân là do họ sở hữu một loại đột biến gene có tên là LRP5 - loại gene có ảnh hưởng đến khoáng hóa xương trong cơ thể người.
Đột biến gen LRP5 thậm chí còn có thể giúp cho người sở hữu chúng không bị gãy một chiếc xương nào nếu không may bị xảy ra tai nạn xe hơi khủng khiếp. Nhưng chúng cũng khiến cho khớp xương của họ bị mòn đi do tuổi tác và sẽ gặp khó khăn trong việc điều trị.
Đôi mắt "siêu nhân" do mắc hội chứng thị giác 4 màu
Đôi mắt "siêu nhân"
Bình thường, mắt của chúng ta có khả năng phân biệt được 7 triệu màu. Tuy nhiên, một số người trên thế giới có thể nhìn thấy nhiều màu sắc vô hình mà người bình thường không thể thấy và phân biệt được 100 triệu màu.
Nguyên nhân là những người đó mắc hội chứng thị giác 4 màu (tetrachromacy) do một loại biến dị gene gây ảnh hưởng tới sự phát triển võng mạc.
Đột biến gene hDEC2 giúp chỉ cần ngủ 4 giờ một đêm mà vẫn khỏe mạnh
Một người bình thường cần ngủ khoảng 7-8 giờ mỗi ngày để đảm bảo sức khỏe. Tuy nhiên, một số người bẩm sinh có khả năng chỉ cần ngủ 4 giờ/ngày mà vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Khả năng đặc biệt này liên quan tới một đột biến nhỏ trong gene tên có tên là DEC2.
Protein kiềm chế tăng trưởng cơ giúp cơ bắp phát triển
Cậu bé cơ bắp Liam Hoekstra
Cậu bé Liam Hoekstra ở bang Michigan (Mỹ) khiến cả thế giới kinh ngạc vì có thể lên xà đơn khi mới 8 tháng tuổi và trèo lên xuống cầu thang khi 9 tháng tuổi. Nguyên nhân khiến cho cậu bé có sức mạnh phi thường đó liên quan đến một protein kiềm chế tăng trưởng cơ có tên gọi myostatin. Loại protein này khiến cho các cơ bắp phát triển quá mức nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cơ thể của những người đặc biệt này phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng để nuôi chúng. Mỗi tiếng Liam phải "tiếp nhiên liệu" một lần cho cơ thể của mình.
Biến thể gene giúp miễn nhiễm virus HIV
Một số ít người trên thế giới miễn nhiễm với virus HIV mặc dù tiếp xúc thường xuyên với chúng. Nguyên nhân là do cơ thể họ có sự đột biến ở gene CCR5 được gọi là đột biến CCR5 - delta 32. Điều đặc biệt này chỉ xảy ra ở 1% số người có nguồn gốc từ Bắc Âu, trong đó những người Thụy Điển có tỉ lệ này cao nhất, ở các chủng tộc khác tỷ lệ người có biến thể gene này cực thấp.
Đột biến gene ACTN3 cho siêu tốc độ
Tất cả mọi người đều sở hữu một gene có tên là ACTN3, nhưng chỉ một số ít người có các biến thể đặc biệt của nó giúp cơ thể tạo ra một protein đặc biệt gọi là alpha-actinin-3. Loại protein này điều khiển các sợi cơ nhanh - khỏe màu trắng và tế bào chịu trách nhiệm cho sự co duỗi cơ tốc độ cao trong quá trình chạy nước rút hoặc cử tạ.
Năm 2008, khi nghiên cứu những vận động viên chạy nước rút và các môn thể thao thiên về sức mạnh cơ bắp có thành tích tốt nhất các nhà nghiên cứu nhận thấy chỉ rất ít vận động viên có biến thể tiêu cực của ACTN3. Trong khi đó, 18% dân số chúng ta thiếu hụt hoàn toàn các protein Alpha-actinin-3 do không sở hữu biến thể tích cực của nó.
Các nhà khoa học tại Viện Nghiên cứu Scripps, Mỹ nhận thấy, bò có khả năng chống lại virus HIV do hệ thống miễn dịch của chúng có thể nhanh chóng tạo ra kháng thể vô hiệu hóa virus. Phát hiện quan trọng này có thể giúp cho các nhà khoa học phát triển thành công vắcxin phòng ngừa HIV cho con người trong tương lai gần.
Hiện nay, có khoảng 10% đến 20% số người nhiễm virus HIV tự tạo ra các kháng thể vô hiệu hóa virus phổ rộng (bNAbs) sau khoảng 2 năm bị mắc bệnh. Nhưng khi đó, virus HIV đã biến đổi để chống lại hệ thống bảo vệ này.
Dennis Burton, tác giả chính của nghiên cứu và các đồng nghiệp đã phát hiện ra rằng, hệ thống miễn dịch của bò phát triển kháng thể chống lại virus chỉ sau vài tuần được tiêm protein HIV. Sau từ 35 đến 50 ngày, cả bốn con bò khi tiến hành thử nghiệm nhanh chóng tạo ra bNAbs.
Anthony Fauc, giám đốc Viện Y tế Quốc gia Mỹ cho biết: "Ngay từ khi mới được phát hiện, chúng tôi đã nhận thấy virus HIV rất giỏi tránh né hệ miễn dịch. Vì vậy, chúng tôi rất quan tâm tới các hệ thống miễn dịch đặc biệt sản xuất kháng thể vô hiệu hóa virus HIV dù chúng ở trên người hay gia súc".
Fauc cho biết thêm, các phản ứng mạnh mẽ trong nghiên cứu này rất đáng chú ý bởi vì hệ miễn dịch của bò tạo ra bNAbs trong thời gian ngắn hơn rất nhiều so với con người. Rất có thể kháng thể của gia súc mang các đặc điểm độc đáo, mạnh hơn kháng nguyên phức tạp của vius HIV.
Các nhà nghiên cứu hy vọng có thể bắt chước các kháng thể mạnh mẽ của bò hoặc sửa đổi chúng để phát triển vắcxin và điều trị HIV cho con người trong tương lai gần.
“Men will be men” – tạm dịch có nghĩa là đàn ông sẽ luôn chỉ là đàn ông, câu nói phổ biến này hoàn toàn đúng theo nhiều cách. Một người đàn ông có tính cách đặc trưng là sự không biết lắng nghe.
Có thể đó là do cái tôi cá nhân quá lớn ở bên trong con người họ. Hầu hết, đàn ông không hề biết lắng nghe và nhiều người không bao giờ chấp nhận lời khuyên từ một ai đó. Đó là một trong các lý do phái yếu đánh mất người đàn ông của mình vì cố gắng thay đổi và bắt họ lắng nghe. Giống như việc bạn chỉ có thể đưa con ngựa tới bên hồ chứ không thể ép buộc nó uống nước.
Hầu hết, tất cả các phụ nữ đều tìm đủ mọi cách để lấy được sự chú ý từ cánh đàn ông, họ có cố gắng để nói chuyện về thể thao hay chính trị nhưng cơ hội để đàn ông chú ý lắng nghe là rất hiếm. Một số giả vờ nghe nhưng trên thực tế họ chưa bao giờ để ý tới lời nói của bạn đời. Vì vậy, đừng cố gắng để nói chuyện với một người đàn ông khi họ đang mải mê xem thể thao hoặc một chương trình yêu thích.
Đa số đàn ông đều có rất nhiều ý tưởng và các dụng cụ làm việc trong tầm tay họ. Các chàng sẽ luôn dành tâm trí để suy nghĩ tới công việc còn dang dở hoặc nghĩ tới những việc tiếp theo mình phải làm.
Sau đây là những lý do khiến họ xao nhãng tới lời nói của người khác:
Tầm quan trọng
Các chàng không nhận ra bản chất và tầm quan trọng của sự lắng nghe. Họ chỉ cố gắng nghe lời cha mẹ khi còn ở độ tuổi vị thành niên hoặc sau này là nghe lời bạn gái và vợ. Nó không phải là tính cách phổ biến đối với một người đàn ông.
Sự bất hòa
Một số phụ nữ và thậm chí cả người lớn tuổi và cha mẹ đều có suy nghĩ rằng, đàn ông thường không lắng nghe và đồng ý với họ. Mặc dù trong một vài trường hợp, đàn ông vẫn có thể lắng nghe nhưng họ sẽ không đồng tình với ý kiến đó.
Cảm xúc
Phụ nữ có thiên hướng về cảm xúc, họ sẽ dễ kèm theo cảm xúc khi nói chuyện với người khác. Nhưng người đàn ông có thể không cảm nhận hoặc nắm bát được những cảm xúc cơ bản mà phụ nữ đang dùng để miêu tả sự việc. Đây là cũng là lý do gây nên sự nhầm lẫn giữa việc một anh chàng biết và không biết lắng nghe.
Chỉ trích
Không ai thích bị chỉ trích, là bản tính kể cả phụ nữ và đàn ông đều như nhau. Mặc dù, điều này xuất hiện nhiều hơn ở nam giới. Đàn ông không chấp nhận sự thất bại và tiêu cực về họ, do đó sẽ rất khó để phái mạnh lắng nghe bất cứ hình thức phê phán nào dành cho anh ta.
Không muốn phải sửa chữa
Đây là một trong các vấn đề liên quan tới cái tôi cá nhân quá lớn. Phần lớn, đàn ông không muốn phải sửa chữa điều gì đó ở tính cách của bản thân. Họ ước học để học được cách sửa chữa bản thân. Một chàng trai sẽ không thể nhớ được rằng mình đã ngã xe bao nhiêu lần trước khi họ hoàn thiện kỹ năng lái xe chứ không phải lắng nghe lời khuyên từ người khác để có thể đi cẩn thận hơn.
Đấu tranh quyền lực
Với đàn ông, nghe đôi khi đồng nghĩa với anh ta chấp nhận sự thất bại. Cái tôi của họ đóng vai trò lớn trong mọi nỗ lực cố gắng để được nói chuyện với người họ đang tranh cãi. Họ không muốn nhận rằng mình đã sai dù theo cách này hoặc cách kia.
Tính hợp lý
Không phải mọi chuyện tới từ phụ nữ đều là hợp lý. Các chàng không thể chịu đựng được khi nói chuyện đôi co với người không hiểu chuyện hay cố chấp. Do đó, kết quả là họ sẽ không nghe đối tác của mình, họ từ bỏ cuộc đàm phán ngay trước khi quyết định được đưa ra chính thức.
Kết quả
Phái mạnh luôn muốn họ sẽ nhận được gì từ hành động của chính mình. Nếu là bắt buộc phải lắng nghe thì họ sẽ chấp nhận nếu nó có giá trị đối với họ, hoặc không họ sẽ chỉ lắng nghe bạn nếu trong đó có nhiều sự chia sẻ đến từ cảm xúc của đối tác.
Không có trí tuệ
Thông thường, đàn ông suy nghĩ phụ nữ xinh đẹp thường rỗng tuếch, do đó họ có xu hướng bỏ qua các cuộc nói chuyện nghiêm túc và hầu như không lắng nghe ý kiến của họ. Các cuộc trò chuyện này hoặc sẽ bị họ qua hoặc đàn ông giả vờ lắng nghe nhưng thực chất họ không chú ý tới những gì bạn nói.
Đại Kỳ Con Tim Và Lời Trăn Trối - Tự Truyện - Tâm Phương Đăng
1.
Một buổi chiều cuối tháng 06/2014 vừa qua, vợ chồng tôi được mời tham dự Party nhảy đầm. Thông thường chúng tôi chỉ nhảy những vũ điệu ít người thích nhảy như Valse, Tango …Bởi vì ít người nhảy thì sàn nhảy rộng, dễ dàng cho mình lã lướt hơn…
Lần này, một bản valse hấp dẫn nhưng tôi chỉ nhảy được nửa bài, tự nhiên cánh tay trái bị tê mỏi không nhấc lên nổi. Ngực như bị vật gì đè lên, rất khó thở và một phần sau đầu cũng bị tê. Toàn thân không còn giữ được thăng bằng. Bà xã hỏi:
-Có sao không Anh ?.
Tôi gượng đứng lại trả lời:
-Có lẽ tuổi già đã tới. Anh mệt quá, chắc phải về nhà.
Bà xã không được vui nhưng cũng ráng chìu chồng, lái xe đưa tôi về nhà.
Qua một đêm nằm ngủ, sáng thức dậy bình an.
Như thường lệ đã mấy chục năm nay, mỗi sáng thức dậy, tôi chạy khoảng 02 miles, về tắm rửa, ăn sáng rồi đi làm, đều đặn không bỏ sót buổi sáng nào. Nhưng đặc biệt sáng nay chỉ chạy được một đoạn đường ngắn là mệt lã người, phải ngồi xuống bên lề đường để thở. Xong từ từ đi bộ quay về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ: Lạ thật ! Xưa nay mình tự hào là Thể tháo gia, ngày xưa đại diện Trường Hải quân tham dự chạy bộ, đã từng đoạt giải chạy mười cây số với trường Không quân, trường Đồng Đế, Thanh niên Khánh hòa. Ngoài ra có những buổi sáng chủ nhật đã từng bơi dọc theo bờ bìển Nha trang vài ba giờ đồng hồ, không cảm thấy mệt. Đặc biệt hơn nữa, mình là một trong số 15 SVSQ/HQ đã được ông James Crosses chọn để huấn luyện bơi đường trường trong ba tuần lễ mùa Đông tại biển Nha trang. Ông James Crosses là Huấn Luyện Viên bơi lội người Anh. Ông đã từng bơi qua eo biển Manches dài 34Km nối liền hai nước Anh và Pháp. Nhân tiện ông ghé thăm Trường Hải quân Việt nam nên có nhã ý huấn luyện giùm một lớp bơi lội 15 người.
Tóm lại tuổi trẻ của tôi là một thanh niên đầy đủ sức khỏe, tuy có hút thuốc và uống rượu lai rai không đáng kể. Nhưng từ năm 1975 sang Mỹ thì bỏ hẳn hoàn toàn thuốc lá và rượu để giúp trí nhớ việc học hành. Đúng hạn kỳ 6 tháng là đi check up. Tất cả đều tốt, không cao máu, không tiểu đường, không có mỡ trong máu. Trước khi triệu chứng này xảy ra một tháng, tôi đã được Bác sĩ gia đình tái khám và xác nhận sức khỏe rất tốt. Mặt khác, đã gần 40 năm nay, chưa bao giờ vào điều trị bất cứ bệnh gì ở bất cứ Bệnh viện nào. Có lẽ bây giờ tuổi già đã đến, như có lần tôi đã viết trong một truyện ngắn: Đời người đã đến lúc Năm năm, Sáu tháng, Bảy ngày. Bây giờ mình đã vào bảy bó thì cũng chỉ tính bằng ngày mà thôi.
Đi bộ về nhà, tôi không nói gì cho bà xã biết. Mãi đến chiều khi cùng bà xã đi công chuyện, tự nhiên tình trạng như đêm qua lại xảy ra: Tê mỏi cánh tay trái, ngực như có vật gì đè nặng, một phần phía sau đầu bị tê. Hít thở rất khó khăn. Không thể lái xe được nữa, tấp xe vào lề đường để bà xã lái về nhà.
Về đến nhà, bà xã lo lắng, gọi Bác sĩ gia đình hỏi tại sao. BS bảo bà xã lấy 03 viên Asperine 81mg đưa cho tôi uống và gọi xe cấp cứu đưa tôi vào bệnh viện gấp vì đó là triệu chứng của Heart attack. Tôi cự nự nhất định không đi, lý do giống hôm qua, tôi nằm nghỉ chốc lát sẽ khỏe trở lại mà thôi.
Gần nửa giờ sau BS gia đình gọi lại hỏi đã đưa tôi vào Bệnh viện chưa ? Ông ta đã gọi cho BS trực Emergency bệnh viện O’Connor thông báo bệnh nhân của ông sắp sửa đến. Đồng thời con gái lớn của tôi đang học Y khoa ở LA cũng gọi về hối thúc “ Ba phải đi, bệnh viện có đầy đủ y-cụ check up, nếu không có gì thì họ cho Ba về thôi, tại sao lại không đi ? “ Chẳng đặng đừng, tôi thay áo quần để bà xã chở đi chứ không cho gọi xe cứu cấp.
Vào đến Bệnh viện đã hơn 10:00 giờ đêm. Không biết BS gia đình đã thông báo những gì, nhưng khi bà xã đem tôi vào, vừa nói tên là BS trực và hai y tá đẩy chiếc giường cấp cứu ra đỡ tôi lên nằm và đưa qua phòng quang tuyến thử nghiệm trong khi bà xã ở ngoài làm thủ tục nhập viện.
Gần một giờ sau, Bs mang hồ sơ bệnh lý của tôi vào phòng và giải thích tình trạng bệnh tim cho tôi và bà xã biết kết quả:
-Hiện tại 04 van tim tôi bị nghẽn trên 90% bởi vì Coronary Artery Disease. Từ đêm nay phải ở lại Bệnh viện để sáng mai BS sẽ làm thông tim. Đêm nay tạm thời cho tôi uống Nitrostate ( Nitroglycerine ) làm dãn nở mạch máu tim.
Sáng hôm sau, đúng lịch trình, một BS Việt nam có trên hai mươi năm kinh nghiệm về tim mạch, BS Nguyễn X.N. đến làm thông tim cho tôi với sự hiện diện của BS gia đình Đoàn A..
Hơn một tíếng đồng hồ sau, BS Nguyễn X.N. lắc đầu và quyết định:
-Phải Open Heart Surgery để làm by-pass chứ không thể thông tim như thường lệ được, bởi bên trong tim mạch bị nghẽn cứng.
Khi đưa tôi về phòng điều dưỡng nằm chờ ca mổ, bà xã xin thêm một giường nhỏ di động kê phía dưới để bà ngủ lại đêm. Đồng thời đây cũng là nơi làm việc, nào là computer, nào là hồ sơ khách hàng. Ban ngày khi có khách gọi thì bà đi, xong việc bà trở về, mặc dù y tá ở đây thường xuyên ra vào chăm sóc tôi. Bà xã làm nghề tự do, buôn bán nhà cửa đã gần 30 năm nay nên có thì giờ theo dõi và chăm sóc chồng, với tôi bây giờ thật là một điều may mắn và hạnh phúc.
Lịch trình mổ tim của tôi là 07 giờ sáng July 04, 2014. Tức còn hơn 02 ngày nữa. BS phụ trách ca mổ và làm by-pass là BS Lee S., người Đại hàn, đã có trên 15 năm kinh nghiệm mổ tim và làm by-pass.
Trong hơn hai ngày đợi chờ, đã có rất nhiều bạn bè thuộc Quân chủng Hải quân VNCH và thân hữu thuộc các Hội đoàn Thiện nguyện tấp nập đến thăm. Đặc biệt là Ông Bà Cựu và Tân Hội trưởng Hội Ái hữu An Giang vùng Bắc Cali. và các Anh Chị em trong Ban Chấp Hành thường xuyên thăm viếng. Nổi bật hơn nữa là phái đoàn gồm 11 vị sư Tây tạng, dẫn đầu là Thầy Gyalrong Khentul Rinpoche thuộc Tu Viện Drepung loseling, được bà Mẹ kết nghĩa của bà xã bảo trợ từ Canada sang Mỹ chu du thuyết giảng Phật pháp. Nhân cơ hội này họ tình nguyện đến Bệnh viện cầu an cho tôi. Đồng thời họ sẽ hoãn ngày trở về sau ngày July 04, để khi tôi lên bàn mổ, họ sẽ đến nhà tôi tiếp tục cầu an.
Các y tá và nhân viên Bệnh viện rất ngỡ ngàng vì thấy người thăm viếng quá đông bèn hỏi bà xã:
- Bộ chồng bà là người nổi danh trong cộng đồng hay sao ?
Bà xã lắc đầu trả lời:
-Không phải, ông ta chỉ là một kỹ sư đã về hưu, nhưng mấy năm qua, chúng tôi làm nhiều công tác từ thiện cho nhiều Hội đoàn thiện nguyện nên quen biết nhiều người.
Cảm động nhất là buổi họp mặt gia đình vào chiều July 03, khi tất cả sáu đứa con đã trở về sum họp quanh giường bệnh. Hai đứa lớn đang công tác tại Nhựt và Hồng kông cũng đổi vé máy bay trở về Hoa Kỳ sớm hơn lịch trình.
Các BS phụ trách ca mổ cho tôi vào sáng ngày mai, gồm BS mổ và làm By pass, BS gây mê, BS thông tim và BS gia đình đã đến giải thích cho tôi, bà xã cùng tất cả các con hiện diện nghe những điều quan trọng của việc mổ tim. Sau khi mổ cần tránh cho tôi những gì có thể có hại cho tim như không cho tôi nghe biết những gì quá buồn, quá vui hay những gì làm cho tôi bị shock hay kích thích bất thình lình v.v… Đặc biệt tuần lễ này đang tranh tài chung kết bóng đá thế giới Soccer World Cup. Họ cũng cho hay sự thành công có thể đạt đến 95% nhưng cũng có 5% risky rủi ro như cơ thể bị phản ứng thuốc hoặc tim ngừng đập trong khi mổ v.v…
Khi tất cả BS ra khỏi phòng, chỉ còn lại các con các cháu, bà xã lặp lại:
- BS nói chỉ có 5% risky, nhưng nếu rơi vào trường hợp đó thì anh có điều gì trăn trối cho em và các con bây giờ không ?
Tôi nằm im nhắm mắt suy nghĩ. Thực sự trong số bạn bè, rất ít người được hạnh phúc và mãn nguyện như tôi bây giờ. Các con dù chưa công thành danh toại 100% nhưng sự chăm chỉ học hành của chúng đã làm tôi hãnh diện vô cùng.
Hai đứa con với bà vợ trước là những kỹ sư giỏi, nay đã ra đời và nên bề gia thất, có nhiều nhà cửa tài sản và 03 cháu nội.
Bốn đứa với bà vợ bây giờ thì con gái lớn nhất đang học Y khoa, con trai thứ vừa xong 04 năm khoa học xã hội, bắt đầu vào trường Luật, đồng thời làm việc cho văn phòng Luật ở San Francisco. Con gái thứ ba đang học năm thứ nhì dự bị Y khoa theo chân chị nó, đặc biệt năm 16 tuổi ( 2011 ) đã thắng 02 giải Hoa hậu của National Asia và năm 18 tuổi ( 2013 ) đã thắng giải Queen của National Asia, đồng thời tháng 08/2014 vừa qua thắng thêm giải Herritage Fashion Việtnam tại thành phố Atlanta, tiểu bang Georgia. Gia đình rất hãnh diện. Con trai út bắt đầu năm thứ nhất Đại học nên bây giờ vợ chồng tôi không còn gì lo lắng.
Riêng với bà xã, những năm trước có lúc vui đùa bên nhau, bà thường hỏi:
- Anh lớn hơn em nhiều nên chắc là về với Ông Bà trước. Anh có cho phép em lấy chồng nữa hay không ?.
Tôi nghiêm mặt trả lời:
- Không được. Nếu em lấy chồng thì hồn ma của anh sẽ hiện về quấy rầy em mỗi đêm.
Nhưng bây giờ, có sự hiện diện tất cả các con, và có thể đây là lời nói cuối đời, tôi sẽ nói những gì phát xuất từ đáy lòng tôi: Kể từ nay, dù Anh còn sống hay đã chết, em có toàn quyền làm bất cứ điều gì mà điều đó làm em cảm thấy sung sướng hạnh phúc cùng với con cháu và phù hợp với Từ Bi Hỷ Xã của Phật cũng như Luân thường Đạo lý người đời.
Câu trả lời này cũng là kết tinh sự thấm nhuần giáo lý Đức Phật về Duyên và Nợ trong Nhân quả Luân hồi. Được biết Duyên chỉ tồn tại khi ta còn duyên nợ và Nhân quả ân oán kiếp trước theo duyên đến kiếp này. Em và anh đến với nhau để trả nợ duyên nhau. Nếu nợ duyên trả xong rồi, dù chúng ta còn sống thì cũng chia tay mà thôi. Giống như lần hôn phối thứ nhất của anh, chỉ tồn tại hơn ba năm là hết duyên nợ, đành phải chia tay và rất nhiều cặp vợ chồng khác mà ta quen biết, họ yêu thương nhau thắm thiết, nhưng vài năm sau gặp lại mới hay họ đã chia tay, bởi không còn duyên nợ. Hay là trường hợp đặc biệt vợ chồng ông anh ruột: Gặp nhau, yêu nhau, cưới nhau chỉ trong vòng một tháng. Bây giờ đã hơn ba mươi năm vẫn sống với nhau hạnh phúc cùng đàn con.
Điều này có thể hiểu khi có nợ duyên với nhau, dù chỉ gặp nhau một lần cũng cảm nhận được sự gắn bó. Hoặc có trường hợp vợ bị chồng hành hạ ngày này qua năm nọ nhưng vẫn sống với nhau mấy chục năm nay, không thể bỏ nhau được. Nếu không phải là còn duyên nợ thì làm sao có sự gắn bó lâu dài ?
Khi mở mắt ra thấy bà xã và các con vẫn đứng quanh giường im lặng như đợi chờ tôi nói điều gì. Tôi mỉm cười nhìn quanh tất cả mọi người rồi bắt đầu lên tiếng:
- Ba đã đọc được một điển tích của Phật nói rằng ngày xưa có lần Đức Phật hỏi một môn đệ giỏi nhất: " Đời sống con người trên thế gian dài bao lâu ?" Sau một lúc suy nghĩ, môn đệ trả lời: "Đời sống con người chỉ dài bằng hơi thở". Do đó, sự sống của Ba bây giờ cũng xác định bằng hơi thở mà thôi. Ngày mai lên bàn mổ, nếu may mắn thì tiếp tục được thở, nếu không may, không được thở, thì Ba vĩnh biệt mọi người.
Các con đứa nào cũng thút thít khóc, bà xã với hai hàng nước mắt nói:
-Không, Anh sẽ sống. Anh đã được các Sư sãi và mọi người câu an. Ngày mai lên bàn mổ, các Sư sải và Gia đình sẽ tiếp tục cầu an cho Anh. Anh phải nhớ khi thuốc mê đưa Anh vào trạng thái sắp xuất hồn, nếu có ma quỉ đến lôi kéo anh đi thì phải trì kéo từ chối và thường xuyên Niệm Phật. Chắc chắn Anh sẽ sống.
Chưa bao giờ thấy bà xã vững niềm tin tuyệt đối vào sự cầu an như bây giờ làm cho tôi quyến luyến sự sống hơn một hai ngày trước, và bình thản nói:
-Đã biết sự sống chết của con người do kiếp số, nếu số Anh đã tận thì bắt buộc phải ra đi thôi. Nhân tiện đây Ba muốn nói với các con một điều: Dù sống trong bất cứ xã hội nào, muốn có đời sống sung túc bằng hoặc hơn người thì bắt buộc phải học những điều bổ ích. Học từ Trường học, học từ Trường đời, học từ Gia đình, học từ bè bạn. Điển hình là cuộc sống của Ba. Nếu không có kiến thức học vấn, chắc chắn từ cuộc sống chăn trâu sẽ tiến lên cuộc sống của một nông phu chân lấm tay bùn, cày sâu cuốc bẩm, quanh quẩn bên ruộng lúa nương khoai suốt đời.
Nói đến đây, tôi lại nhớ về dĩ vãng tuổi ấu thơ ở làng quê nên không cầm được nước mắt, làm bà xã và các con cũng sùi sụt khóc theo ……
Mặc dầu vẫn nhớ lời bà xã dặn: “ Khi thuốc mê đưa Anh vào trạng thái sắp sửa xuất hồn thì phải luôn Niệm Phật không ngừng nghỉ “ nhưng tình trạng tim tôi phải làm 04 bypass, mất nhiều thời gian nên BS gây mê đã tiêm vào một lượng thuốc mê cực mạnh. Tôi mê man ngay tức khắc, không trải qua trạng thái nào như bà xã suy đoán.
Không biết tôi đã hôn mê bao lâu. Bây giờ đang ở trạng thái mơ màng, mắt vẫn nhắm nghiền không nhướng lên nổi, miệng đang ngậm ống plastic lớn hơn ngón tay cái, thọc sâu vào cổ họng, nối với cái bình nhựa để bên cạnh giường. Hai lỗ mũi nối liền hai ống Oxy của máy thở Life support. Phần bụng phía dưới rốn được mổ một lỗ cho ống thủy tinh đường kính 1 inch nối với chiếc bình plastic để ở chân giường. Ngay khuỷu cánh tay trái chích cái kim lớn nối với các ống dây chằng chịt để chuyền nước biển và các loại thuốc tim mạch, thuốc giảm đau …. Tay phải bị buộc chặt vào thành giường, sợ tôi ngứa ngáy, cựa quậy rồi bứt ống bứt dây…Đi tiểu thì được nối một ống dài xuống cái bình dưới gầm giường.
Tóm lại, tôi phải nằm im như chết, không được trở mình cựa quậy cho dù có bị ngứa ngáy cũng phải chịu đựng. Thân xác tôi bây giờ như một Robot đang được chế tạo tại xưởng nên vẫn còn nối liền với các dây ống chằng chịt từ mặt mũi đến tay chân.
Thuốc gây mê từ từ giảm, tôi cảm giác có bàn tay đang nắm lấy tay tôi, rồi mơ hồ nghe tiếng nói:
-Nếu Anh hồi tỉnh thì bóp nhẹ tay cho tôi biết.
Tôi nghe biết và muốn bóp nhưng chưa điều khiển được bàn tay. Nằm im chừng mười phút, tôi cử động được các ngón tay nên ráng bóp nhẹ. Rồi nghe được tiếng nói có vẻ vui mừng của cô y tá:
-Ông ta đã hồi tĩnh được 50% rồi.
Sau đó nghe tiếng BS giải phẩu căn dặn y tá:
- Bây giờ tôi ra thông báo cho thân nhân ở phòng đợi, khoảng hai giờ sau tôi sẽ trở lại để check xem ông ta có thở được một mình hay không rồi sẽ quyết định tháo gỡ Life support, nhớ thường xuyên theo dõi.
Mặc dầu không biết đã mấy giờ, nhưng cũng đoán được là đã chiều tối.
Thuốc mê đã giảm nhiều, hầu như gần hết. Tâm trí tôi từ từ sáng suốt trở lại nhưng chỉ có tai nghe chứ tất cả mọi bộ phận đều như bất khiển dụng: Miệng không nói được, mắt vẫn nhắm, tay chân và toàn thân bi trói chặt vào giường không thể cựa quậy.
Đầu óc đã tỉnh táo hẳn, bắt đầu cảm thấy đau nhói con tim. Tôi rên hư hử, cô y tá chích thêm lượng thuốc giảm đau, làm tôi rơi vào giấc ngủ trở lại.
Khi tỉnh dậy thì hai mắt đã mở được. Ống Nylon từ miệng được lấy đi. Cổ họng bị khô nhưng nói được rất nhỏ và khàn khàn. Đúng lúc BS Lee S. đi vào với nụ cười tươi nói:
- Xin chúc mừng Anh đã hồi phục nhanh chóng. Bây giờ Anh đã tự thở được một mình, không cần máy thở giúp sức. Nếu không gì trở ngại thì ngày mai đưa Anh sang phòng ICU ( Intency Care Unit ), ở đó thân nhân có thể lần lượt từng người vào thăm viếng.
Trưa hôm sau, khi mở mắt thức dậy sau giấc ngủ dài, tôi cảm thấy quá đau nhức lồng ngực bởi hoàn toàn hết thuốc mê. Lần này y tá cho uống thuốc viên giảm đau thay vì chích vào mạch máu, do đó ít buồn ngủ hơn.
- Cám ơn Trời Phật, Anh đã qua được cơn nguy hiểm rồi. Hôm qua Anh đã tắt thở trên bàn mổ bởi bị phản ứng thuốc. BS dặn từ nay về sau, nếu vào nằm Bệnh viện thì nhớ nói cho họ biết không được dùng cho Anh thuốc Protamine. Thuốc này đã làm áp huyết Anh xuống zero và tim ngưng hoạt động. BS phải cấp cứu hơn nửa tiếng đồng hồ mới tiếp tục làm bypass, do đó cuộc giải phẩu kéo dài hơn 06 giờ đồng hồ mới hoàn tất. Suốt ngày hôm qua em và các con ngồi ở phòng đợi để cầu nguyện, cho đến khi BS ra thông báo tin vui mới giải tán ra về. Kể từ nay là thời gian tịnh dưỡng, anh thường xuyên Niệm Phật và đừng suy nghĩ bất cứ điều gì. Chuỳện nhà cửa và các con đã có em lo.
Tôi mỉm cười và yếu ớt nói nhỏ:
- Cám ơn em …
3.
Bà xã ra khỏi phòng, tôi nhắm mắt cầu nguyện nhưng lạ thay, khi nhắm mắt lại chỉ thấy toàn là những hình ảnh ma quỉ nhăn răng há miệng đầy máu me ghê sợ, kéo nhau đi trong bóng đêm đen tối, bắt buộc tôi phải mở mắt ra.
Tôi cố tiếp tục nhắm mắt nhiều lần thử xem, nhưng lần nào cũng thế. Không thể có không gian tĩnh lặng để cầu nguyện theo ý mình được, đành phải mở mắt nằm chờ giấc ngủ.
BS Lee S. vừa vào, tôi gật đầu chào và hỏi tại sao khi tôi nhắm mắt thì thấy nhiều hình ảnh ghê sợ. BS trả lời có lẽ dùng nhiều thuốc giảm đau, để ông bảo y tá giảm bớt liều lượng.
Rồi ông giải thích thêm:
- Trong thuốc giảm đau Hydrocodone /Acetaminophene 5-325mg có chứa nhiều Opium (Á phiện ), nên tâm trí không kiểm soát và tự chủ, thần kinh như bị tê liệt, để khỏi cảm nhận được cơn đau nhức.
Qua ngày hôm sau, thuốc giảm đau được dùng bớt lại nhưng khi nhắm mắt, thay vì nhìn thấy hình ảnh ghê sợ thì lần lượt xuất hiện hình bóng những người thân thương đã qua đời. Nhất là hình ảnh ba người bạn thân đã ra đi cùng ngày tháng trong trận Hải chiến Hoàng sa, 19 tháng 01 năm 1974.
Người thứ nhất là Vương Thương, cùng quê cùng làng cùng lớp và cùng Trường Tiểu học. Là người Việt gốc Hoa, mảnh khảnh trắng trẻo, rất chăm chỉ học hành và hiền hậu dễ thương. Gia đình Ba mất sớm, chỉ có Mẹ con đơn chiếc. Khi xong Trung học thì Mẹ lâm trọng bệnh, Thương phải bỏ học để nuôi Mẹ. Vài năm sau Mẹ mất. Vì kẹt tuổi động viên, Thương vào học Hạ Sĩ Quan Hải quân. Một thời gian sau thuyên chuyển lên chiến hạm định mệnh HQ.10. tham dự trận chiến và chìm tại Hoàng Sa. Thương là T/Sĩ Giám-lộ nên lúc nào cũng ở trên Đài Chỉ Huy để quan sát và báo cáo cho Hạm trưởng, Hạm phó. Xui xẻo thay, một Hỏa tiển từ chiến hạm Trung cộng bắn trúng ngay Đài Chỉ Huy. Hạm trưởng Tr/tá NVThà tử thương cùng một số Sĩ quan, Hạ Sĩ Quan và Thủy thủ, trong đó có Vương Thương.
Hạm phó HQ.Th/tá N.T.Trí, bị thuơng nặng. Khi chiến hạm sắp chìm, Trí ra lịnh Thủy thủ đoàn xuống bè cao-su đào thoát. Trí là bạn cùng khóa Hải quân, nhưng từ lúc ra trường, chúng tôi chưa một lần gặp lại nhau cho đến khi nghe được hung tin Trí bị thương nặng, được nhân viên thuộc cấp đưa xuống bè cao su bơi ra biển khơi tránh vùng giao chiến. Nhân viên thuật lại vì vết thương quá nặng, mất máu nhiều nên sau gần hai tuần lênh đênh, phơi nắng cùng sương gió vì bè không có mui che, sóng biển từng đợt nhồi bè lên cao xuống thấp, lại không còn thức ăn nước uống, Trí đã trút hơi thở cuối cùng. Nhân viên sống sót trên bè làm Thủy táng cho Hạm phó Trí về lòng biển mẹ.
Người thứ ba vừa là bạn vừa là học trò của tôi. Thời gian Bộ TL/HQ biệt phái tôi lên Trường Võ Bị Liên Quân Đà Lạt để đảm trách một môn dạy, Sinh Viên SQ / NV Đồng học năm thứ tư và xin qua Quân chủng Hải quân. Mỗi cuối tuần, Đồng hướng dẫn tôi làm quen với phố núi sương mù Đà lạt trong các nhà hàng ăn, quán café, hoặc dạo xem danh lam thắng cảnh nên xem nhau như anh em. Khi ra trường Đồng được thuyên chuyển đến Tuần Dương Hạm HQ5, đảm trách Sĩ quan Trọng pháo, tham dự trận Hoàng Sa và tử thương sau vài phút giao tranh.
Nghĩ tới những bạn bè thân thiết qua đời một cách đột ngột, tức tưởi, lại còn quá trẻ, người nào cũng chỉ trạc tuổi đôi mươi, tôi không cầm được nước mắt. Dầu sao bây giờ nếu tôi từ giã dương gian cũng còn hơn các bạn Thương, Trí, Đồng rất nhiều bởi đã nói được lời trăn trối với vợ con và bạn bè thân thuộc. Lời trăn trối với tôi chỉ là những điều căn dặn người thân ruột thịt còn sống, của một người sắp sửa không còn hiện hữu trên cõi đời này. Tuy nhiên, cái chết biết trước và có sửa soạn bao giờ cũng bình thản hơn chết đột ngột, chết oan, chết khi cuộc đời còn tràn đầy nhựa sống. Trong ba mươi năm nội chiến VN, đã có hàng triệu người chết oan như các bạn Thương-Trí-Đồng.
Bà xã trở vào phòng thấy tôi đang khóc, hỏi:
- Có phải Anh đau nhức lắm, chịu không nổi hay sao?
- Chiều nay y tá sẽ tập cho Anh ăn xúp thật lỏng. Khi nào ngồi dậy, bước đi được thì sẽ cho ăn thức ăn đặc và chuyển ra phòng điều dưỡng bình thường. Bây giờ Em phải ra ngoài để các con lần lượt vào thăm Anh. Nên nhớ BS dặn Anh không đươc suy nghĩ gì nhiều, nhất là những chuyện buồn, chuyện quá vui, làm kích thích tim mạch...
Tâm-Phương-Đăng
( Viết sau khi chết đi sống lại )
Ghi chú:
Vài hàng giúp ai chưa hiểu rõ Hải quân VNCH qua những danh từ Đại-kỳ và Tiểu-kỳ mà các thủy thủ thường hay nói tới.
Hầu hết chiến hạm Hải quân VNCH được Hoa kỳ viện trợ để hoạt động trong cuộc chiến Việt nam trước tháng tư năm 1975. Tất cả các chiến hạm này được đóng và xử dụng từ thời Đệ nhị Thế chiến nên đã cũ kỹ và lỗi thời, mặc dù đã được sửa chữa và tân trang phần nào trước khi viện trợ cho Hải quân VNCH. Do đó, thủy thủ đoàn trên chiến hạm ngoài bổn phận tuần tiểu đánh giặc trong sông rạch hay ngoài biển khơi, hằng ngày phải chăm lo việc bảo trì sửa chữa các trang cụ để xử dụng được hiệu quả. Khi việc bảo trì ngoài tầm tay, có nghĩa nhân viên chiến hạm không thể làm được, bắt buộc chiến hạm trở về Hải quân công xưởng Sài gòn để sửa chữa.
Ngoài ra hàng năm theo lịch trình nếu hư hỏng ít thì sửa chữa vài ba tuần tại Hải quân Công Xưởng Sài gòn gọi là Tiểu kỳ.
Nhưng nếu hư hỏng nhiều, phải sửa chữa một hai tháng ở Hải quân Công Xưởng Hoa kỳ tại Guam Philippines gọi là Đại kỳ.
Quan niệm riêng tôi, đối với thân thể con người cũng thế, những việc chữa trị Tim, Thận, Gan Phèo Phổi nhẹ được xem như Tiểu kỳ, việc chữa trị nặng hơn cần giải phẩu để thay Tim, đổi Thận là Đại kỳ.
Đạo Phật Hiện Đại Như Thế Nào Trước Mắt Người Tây Phương?
Con người Tây phương khám phá ra rằng cách đặt vấn đề của đạo Phật đáp ứng nhu cầu của thời đại mới. Tây phương đang chối từ Thượng Đế thì đạo Phật giải thích không có Thượng Đế. Tây phương phải nhờ Darwin để cắt nghĩa rằng vũ trụ không phải do một Đấng nào sáng tạo ra cả trong bảy ngày thì đạo Phật đã nói cách đây hơn 2500 năm rằng thời gian là vô thủy vô chung, vũ trụ là vô cùng vô tận. Tây phương ngay ngáy lo sợ về ngày phán xét cuối cùng của Thượng Đế thì Phật giáo nói: không có ai phán xét ta cả, chỉ có con người phán xét con người thôi. Tây phương trăn trở về những vấn đề siêu hình thì Phật giao kể chuyện mũi tên: khi anh bị mũi tên độc bắn vào thân thì anh phải rút nó ra ngay hay anh ca vọng cổ hỏi mũi tên do ai bắn, lý lịch thế nào, hộ khẩu ở đâu. Rút mũi tên ra: đó là nhu cầu giải phóng con người ở Tây phương và họ thấy nơi Phật giáo một đáp số hợp với lý tính, đặt nặng trên kinh nghiệm, trên thực hành, và kiểm chứng được bằng kết quả bản thân, ở ngay đời này, chứ không phải đợi đến khi lên thiên đường, xuống địa ngục.
Hợp với lý tính: người Tây phương ngưỡng mộ nét đặc biệt đó của Phật giáo, làm Phật giáo khác với các tôn giáo khác. Phật giáo từ chối lòng tin nếu không đặt cơ sở trên trí tuệ. Bởi vậy, trong Phật giáo không có tín điều. Tây phương ngưỡng mộ kinh Kâlâma khi Phật dạy: Đừng vội tin một điều gì dù điều đó được ghi trong kinh điển hay sách vở. Hãy quan sát, suy tư, thể nghiệm, thực chứng rồi mới tin. Tinh thần đó xuyên suốt kinh kệ Phật giáo. Người trí thức Tây phương thấy tinh thần đó hợp với khoa học, hợp với đầu óc phê phán. “Phật giáo là tôn giáo duy nhất thích ứng với khoa học hiện đại”, Einstein đã phát biểu như vậy.
Tại sao Phật giáo hợp với khoa học? Tại vì Phật giáo không nói điều gì mà không có kiểm chứng. Phật giáo nói: sự vật là vô thường. Hãy nhìn chung quanh với mắt của mình, kinh nghiệm của mình: có cái gì là thường còn đâu? Cái thường còn duy nhất là khoảnh khắc này đây. Vậy thì tìm thiên đường ở đâu nếu không phải nơi chính cái khoảnh khắc này? Hạnh phúc nằm ngay nơi mỗi khoảnh khắc: đó là bài học hiện đại quý giá nhất mà Phật giáo đem đến cho người Tây phương. Và hãy nhìn thêm nữa: mọi sự mọi vật đều tương quan lẫn nhau mà có và tương quan lẫn nhau mà diệt. Màu hồng nơi đóa hoa kia có phải tự nó mà có không? Đâu phải! Nếu không có mặt trời thì nó đâu có hồng thắm như vậy? Nhưng mặt trời có phải là tác giả duy nhất của màu hồng kia không? Không! Vì nếu không có mưa thì làm sao hoa sống? Nhưng mưa có cũng là do mây, mây có cũng là do hơi nước. Cái này có thì cái kia có, cái này không thì cái kia cũng không. Đó là luật vô ngã của Phật giáo và cũng là luật tương quan tương sinh. Ai đọc sách của nhà vũ trụ vật lý học Trịnh Xuân Thuận đều biết: những luật đó có nhiều điểm hội tụ với khoa học vũ trụ vật lý. Áp dụng được luật đó vào đời sống bản thân, đời sống gia đình, đời sống xã hội, cam đoan không cần tìm thiên đường ở đâu xa. Đó là chưa kể đến luật nhân quả mà ai cũng có thể dễ kiểm chứng. Từ đó, người Tây phương đi đến một cái nhìn hiện đại hơn nữa vào bản chất của cuộc đời để hiểu chữ “khổ” trong Phật giáo. Họ chất vấn Thượng Đế: Nếu Thượng Đế là toàn năng thì sinh ra làm chi thiên tai, động đất, triều cường, dịch này dịch nọ giết hại phút chốc hàng trăm ngàn người như vậy? Nếu Ngài là nhân từ thì sao con người khổ thế, con người khổ thế thì Ngài ở đâu? Phải chăng, người Tây phương hỏi, khổ nằm ngay trong bản chất của cuộc đời như muối nằm trong biển, mà sinh lão bệnh tử chỉ là những khía cạnh dễ thấy nhất? Từ đó, Tây phương hiểu chữ “niết bàn” của Phật giáo đúng hơn hồi thế kỷ 19: niết bàn là hết khổ, mà hết khổ là tự mình. Bản thân tôi, mỗi khi tôi nghe ai cầu cho người chết được siêu thoát, tôi không khỏi cười thầm, bởi vì “siêu” là vượt lên, “thoát” là giải thoát, vượt lên trên tham sân si thì giải thoát, vậy thì nên cầu cho cả người sống được siêu thoát. Tôi không dám đùa đâu, người Tây phương hiểu điều đó hơn ta, bởi vì họ hiểu tư tưởng nhân bản của chính họ: nhân bản nghĩa là con người vượt lên trên con người, con người có đủ khả năng để vượt lên trên chính mình.
Nhưng vượt lên như thế nào, cụ thể bằng cách nào? Đây là cái mới mà Phật giáo đem đến cho Tây phương và đem đến trong tinh thần khoa học. Trong lịch sử, Tây phương đã vượt quá ta hằng mấy thế kỷ nhờ khám phá thế giới bên ngoài. Nhưng đến một lúc họ bỗng giật mình thấy rằng khám phá thế giới bên ngoài không đủ để đem lại hạnh phúc như họ tưởng bởi vì con người còn có đời sống ở bên trong. Ngài Đạt Lai Lạt Ma nhắc họ: “Những vấn đề của chúng ta, dù đến từ bên ngoài, như chiến tranh, như bạo lực, như tội ác, hay đến từ bên trong dưới hình thức khổ đau về tâm lý hay tình cảm, đều sẽ không tìm ra giải pháp chừng nào chúng ta còn không hiểu chiều sâu nội tâm của ta” (3). Đó là lúc mà ngài và các vị sư đắc đạo của Tây Tạng đến Âu Mỹ, mang theo một ánh sáng khoa học mới rọi soi vào nội tâm của con người, để làm một cuộc cách mạng thứ hai mà người Tây phương gọi là “cách mạng ở bên trong”, bổ túc cho “cách mạng ở bên ngoài” mà Tây phương đã từng làm, từng biết với khoa học. Chìa khóa của hạnh phúc không nằm ở đâu khác hơn là trong nội tâm mỗi cá nhân. Mà muốn nhìn thấy cái chìa khóa đó thì phải rọi soi vào bên trong bằng những kỹ thuật thiền định mà các nhà sư Tây Tạng đã thực chứng do chính kinh nghiệm của họ. Trong lĩnh vực này, đừng hòng các lang băm đến làm ăn bịp bợm: khoa học Âu Mỹ đã đặt nền móng vững chắc cho cuộc thám hiểm vào não bộ của con người. Các nhà sư Tậy Tạng đã đem chính bản thân để các máy móc tối tân trong các đại học danh tiếng nhất của Mỹ đo lường ảnh hưởng của thiền định trên não bộ. Họ không phải chỉ đem lời nói, họ đem thực hành, họ đem kỹ thuật, phương pháp cụ thể để các nhà khoa học quan sát, phán xét tính hiệu nghiệm của thiền định, góp phần lớn vào sự phát triển của ngành sinh học thần kinh. Tôi xin thú thực: bản thân tôi có tính đa nghi, khi đọc lịch sử đức Phật, tôi không hiểu làm sao Phật có thể ngồi thiền định dưới bóng cây bồ đề trong suốt 49 ngày. Bây giờ thì tôi hiểu: mỗi người chúng ta đều có một sức dự trữ tâm linh mà ta không ngờ bởi vì chưa bao giờ sử dụng. Tôi sẽ trở lui lại điểm này – cuộc hành trình của ta tìm ta để chữa bệnh cho chính ta và chữa bệnh cho thời đại.
Bây giờ, tiếp tục vấn đề nhân bản và khoa học, có phải sức quyến rũ của Phật giáo chỉ nằm ở tính khoa học của Phật giáo mà thôi hay không? Tôi không nói đến chiều sâu của triết lý Phật giáo ở đây, cũng không nói đến tính minh triết mà Tây phương đang tìm lại. Tôi chỉ hạn chế trong một vấn đề nữa thôi: đạo đức. Đạo đức học ở Tây phương là những răn cấm, những mệnh lệnh. Người Tây phương hiện đại có cảm tưởng như có ngón tay chỉ vào trán và ra lệnh: mày không được thế này, mày không được thế kia, mày làm là phạm tội. Phạm tội với ai? Tại sao như thế là phạm tội? Tại sao tội đó phải nhờ một người khác giải tội với Trên Cao? Đạo đức đó, con người hiện đại chối bỏ vì họ cảm thấy như vậy là hãy còn vị thành niên. Đạo đức của Phật giáo trái hẳn, bắt nguồn từ con người. Không ai ra lệnh, không ai răn cấm. Phật giáo nói: tham thì khổ, sân thì khổ, si thì khổ. Từ thì vui, bi thì vui, hỷ thì vui, xả thì vui. Từ bi hỷ xả, cứ thực hành sẽ thấy vui. Tham sân si, cứ mắc vào sẽ thấy khổ. Đừng giết hại, đừng nói dối, đừng trộm cắp, đừng tà dâm, đừng say rượu: đó là năm điều tôi tự nguyện với tôi, làm được đến đâu chính tôi nhẹ nhàng đến đó. Đạo đức của Phật giáo là thực nghiệm, nhắm mục đích làm cho con người tốt hơn đã đành, nhưng cốt nhất là làm nội tâm thanh thản, bởi vì thanh thản chính là hạnh phúc.
Hơn thế nữa, đạo đức Phật giáo còn thức tỉnh con người hiện đại ở Tây phương ở chỗ nới rộng lòng từ bi và ý thức liên đới ra khắp chung quanh, không những giữa người với người, mà còn giữa người với thú vật, với thiên nhiên. Dưới ảnh hưởng của tôn giáo cổ truyền của họ, Tây phương đã cổ vũ, huy động từ thế kỷ 17 mọi cố gắng để chinh phục, cai trị thiên nhiên. Chiến công đó, nhân loại cám ơn. Xẻ sông, lấp núi: cái gì con người cũng làm được, thiên nhiên đã bị nhân hóa. Nhưng thiên nhiên cũng đã bị khai thác, bóc lột đến kiệt quệ, rừng trọc đầu, mưa hóa chất, nước nhiễm độc, chúng ta biết rõ hơn ai hết. Và rốt cục, con người ăn trong miếng ăn những chất độc do chính con người thải ra. Đạo đức đối với thiên nhiên trở thành trách nhiệm của chính con người. Các tôn giáo khác nói: không được giết người. Phật giao nói: tôi nguyện không sát sinh, nghĩa là không giết sự sống, và sự sống đó, thú vật đều có, cây cối thiên nhiên đều có, vũ trụ, khí quyển, trái đất đều có, tất cả đều liên đới với con người, phải yêu thương nhau như một thì mới sống còn với nhau.
Tôi vừa động đến một vấn đề hiện đại có tính tiêu cực: vấn đề môi trường. Bởi vì hiện đại không phải cái gì cũng hay. Hiện đại cũng có lắm tiêu cực. Hiện đại cũng đang gặp khủng hoảng. Bởi vậy, sau khi tán thưởng hiện đại và giải thích Phật giáo hiện đại như thế nào, tôi bắt qua điểm thứ ba, trình bày những khủng hoảng của hiện đại.
Một người hấp-hối chết, nhìn thấy Chúa ưu-ái trao cho chiếc va-li,
Chúa nói : Đến giờ con ra đi rồi !
Ngạc- nhiên người này hỏi : Bây giờ sao ? Sớm quá, con còn nhiều việc chưa làm !
Chúa nói : Rất tiếc vì tới giờ con ra đi thôi !
Người này hỏi : Có gì trong va-li hở Chúa ?
Chúa đáp : Hành trang của con đó .
Sở hữu của con, y phục, tiền-bạc ?
Chúa đáp : Các vật đó không phải của con, chúng thuôc về trái đất !
Vậy có phải ký ức của con ?
Chúa đáp : Không phải của con, của thời gian !
Phải chăng tài năng của con ?
Chúa nói : Không phải của con, của hoàn cảnh
Có phải bạn bè hay gia đình con ?
Chúa nói : Rất tiếc cũng không phải của con, chỉ là tiến trình cuộc đời
Phải chăng vợ con của con ?
Chúa nói: Không phải của con, mà là tâm-tư con
Có phải là thân xác của con ?
Chúa nói : Cũng không phải của con, nó là cát bụi !
Phải chăng tâm linh con ?
Chúa nói : Không, của ta !
Phập phồng người chết nhận chiếc va-li Chúa trao,
Liền mở ra xem, bên trong không có gì cả, trống rổng !
Bàng hoàng người chết nói không có cái gì là cúa tôi cả !
Chúa nói : Đúng thế, tất cả thời gian con sống là của riêng con
Đời sống là thời gian đó của riêng mình !
Bởi thế, nên tận hưởng thời gian đó, khi mình có !
Đừng để những gì mình có qua đi
Sống đi, vui sống đời mình
Đừng bỏ qua nguồn vui khi có, vì chính đó là sở hữu của mình !
Tất cả mọi thứ mình có hiện tại là của riêng mình, và bạn không thể mang theo được gì cả khi ra đi !!!
Sưu tầm
Bạn bè ai cũng khâm phục tài học và hiểu rộng của hắn. Vậy mà đợt thi đại học vừa rồi, hắn rớt! Hắn thấy cuộc đời mình là một con số 0. Hắn không dám ngẩng mặt nhìn người thân và bạn bè, mà ủ mình vào căn phòng kín mít.
Đến một ngày, nỗi thất vọng bao trùm căn phòng đen như mực. Hắn tự tử! Cuộc đời tưởng như đã đi vào cõi âm vô tận. May sao, mẹ hắn phát hiện sớm và kịp đưa vào bệnh viện. Hắn tỉnh dần. Cạnh bên giường, mẹ hắn với đôi mắt quầng thâm, đau khổ. Hắn thấy lòng hối hận.
Kế bên giường hắn nằm là giường của một bệnh nhân bị ung thư. Nó - con bé mới học lớp 12 - mang trong mình căn bệnh ung thư máu. Hằng tuần phải chịu những cơn đau đớn khi truyền hóa chất và thay máu. Vậy mà nó lúc nào cũng cười, bảo cuộc sống đối với nó là những chuỗi ngày tươi đẹp. Chỉ có một nỗi buồn duy nhất là không được học tiếp và chưa một lần biết được cảm giác thi đại học.
Hắn chợt nhận ra mình đang có niềm hạnh phúc mà nhiều người không thể có. Ra viện, hắn mang sách vở vào học với nó. Hắn dạy nó những kiến thức trong nhà trường. Nó dạy lại hắn cách sống lạc quan, không lùi bước trước số phận. Cuộc sống hắn bước qua vạch số 0 và đi tới những con số dương bất tận: một niền tin, trăm điều hạnh phúc và vạn nụ cười...
Có những người mê vé số cạo đến đỗi mỗi sáng lúc 9:00 tiệm mở cửa là anh ta đã có mặt, chỉ cần bỏ ra $3, $5, cạo xong mới chịu đi.
Vé số cạo, nỗi đau nhiều gia đình
Nếu bạn muốn chơi trò may rủi mà không có nhiều tiền, không cần phải đi casino hay mua vé lotto thì chơi trò vé cạo là tiện nhất. Ði casino thì phải đem theo tiền, mất thời gian đi xa, mua vé số thì phải chờ ngày xổ, dò số và đôi khi quên dò hoặc đánh mất vé số. Ðánh đúng vào tâm lý “dân cờ bạc,” kích thích sự ham muốn, chơi vé số cạo chỉ tốn vài đồng, có kết quả ngay tại chỗ và cũng lãnh tiền ngay tại chỗ (instant game hay instant lottery). Vé số cạo có nhiều tên gọi tùy theo mỗi quốc gia, được gọi là scratchcard hay scratch off, scratch ticket, scratcher, scratchie, scratch-it, scratch game, scratch-and-win, cũng mới ra đời đây thôi, do công ty Scientific Games Corporation, người phát minh (chết người!) là công ty Astro-Med, Inc. và mới được cấp bằng sáng chế năm 1987.
Vé số cạo được bán ở khắp nơi, chợ búa, tiệm rượu, cây xăng... nhân tiện bạn ghé qua mua bao thuốc lá, đổ xăng, ở chỗ tiền lẻ, mua một cái vé số cạo, móc túi lấy đồng xu, cạo tại chỗ, hoặc kín đáo hơn, ra xe, trước khi nổ máy, đem vé số ra cạo. Những người chơi vé số cạo không bao giờ mang vé số về nhà để cạo trước mặt vợ con! Nhưng mấy có ai trúng!
Bỏ bạc ngàn cho vé số cạo
Ông Nguyễn Ty, một H.O. định cư tại một tiểu bang miền Ðông Hoa Kỳ năm 1992, điều hành một tiệm Cigarette & Lotto trong vòng 8 năm trước khi về hưu, đã cho chúng tôi biết có người mê... cạo đến nỗi bỏ ra $3,000 mua liền ba tập 100 tờ, loại $10 và đứng cạo ngay tại chỗ trong tiệm ông cho đến hết. Có nhiều người khách quen biết, cạo... thiếu số tiền lên đến hàng chục nghìn đồng. Ông thấy chưa có ai sạt nghiệp vì uống rượu, mua lotto nhưng đã có người mất xe, mất nhà và mất vợ vì... vé số cạo. Khách hàng của ông trong 8 năm chỉ có một người trúng $20,000, nhưng hầu hết nợ nần, tan vỡ gia đình hay sạt nghiệp.
Theo ông Ty, tại tiểu bang Massachusetts, tỷ lệ 100 tờ chỉ có 55 tờ trúng từ $1 đến những con số cao nhất như $5,000, $250,000, và 45 tờ không trúng đồng nào. Trong 55 tấm vé trúng này, nếu bạn trúng được $500 hay một con số lớn hơn, hy vọng là huề vốn, ngoài ra xem như thua đậm. Tuy vậy, Sở Xổ Số không cho ai thua nhiều, thua vừa đủ và lâu lâu cho người chơi chút hy vọng. Người chủ tiệm này cho biết những người sạt nghiệp không phải là những người không bao giờ trúng, mà đã từng trúng những số lớn như $20,000, vì vậy họ hy vọng sẽ có lần trúng nữa và cứ chạy theo cho đến lúc... kiệt lực.
Trong lịch sử vé số cạo, vào tháng 6, 2010, một cư dân Puerto Rico đi nghỉ Hè ở Texas đã cạo được 1 triệu đồng khi mua hai vé số loại “$100,000,000 Diamond Mine,” sau khi đóng thuế, ông này còn đem về nhà được $400,000. Một ông ở Las Vegas du lịch Texas mua $50 vé số cạo và đã trúng $10 triệu. Như vậy, mỗi khi đi du lịch ra ngoài tiểu bang, người ta có cơ hội trúng nhiều “scratch off lotto ticket” hơn chăng?
Lợi tức cho một đại lý bán vé số cạo là 5% và hưởng trên số trúng của khách hàng là 1%.
Những tiệm đại lý trung bình có thể bán ra mỗi tháng từ $10,000 vé số cạo, con số này có thể tăng cao trong những ngày Giáng Sinh hay lễ Tết.
Vé số trúng $500 có thể lãnh tại tiệm và được miễn thuế, từ $1,000 trở lên phải lãnh ở Sở Xổ Số thành phố và phải đóng thuế theo quy định. Do vậy nhiều người trúng $1,000 không muốn khai thuế lôi thôi, họ bán lại cho chủ tiệm lấy $800. Chủ tiệm bán lại cho những người già hay low income lấy $850, vì những người này được miễn thuế (theo quy định khác nhau của luật tiểu bang).
Cuối năm, những người thua vé số có quyền “claim” số tiền thua để được trừ thuế, do đó có nhiều người đi lục thùng rác tại các tiệm lotto, tập trung cho đủ $10,000 đem đến Sở Xổ Số khai thua với số tiền trên, xin giấy chứng nhận để bỏ vào hồ sơ khai thuế.
Khách hàng của vé số cạo
Ở tiệm Lotto trong khu chợ ABC tôi thường gặp một công nhân của một Auto Repair Shop, vì anh vẫn thường mặc bộ đồng phục mang tên hãng, giờ nghỉ trưa, thường tranh thủ chạy ra đây, mua một hai cái vé $5, lúi húi cạo... trật, rồi chạy về. Ðóng vai đi... cạo ngồi bên anh, tôi được anh cho biết có một lần cạo trúng $1,000, nhưng cũng cách đây 5 năm, từ đó đến nay chỉ trúng $5, $3 cao lắm là $100. Mỗi tháng anh tốn khoảng $300 chỉ cho vụ cạo này. Biết chơi là lỗ, nhưng bỏ không được vì đã ghiền, nhưng chơi cũng thấy vui và lúc nào cũng nuôi hy vọng.
Có những người mê vé số cạo đến đỗi mỗi sáng lúc 9:00 tiệm mở cửa là anh ta đã có mặt, chỉ cần bỏ ra $3, $5, cạo xong mới chịu đi
Người chủ tiệm lotto ở trong bài này cho phóng viên NV biết, có những bà già giàu có ở trong những khu nhà sang trọng đã điện thoại cho chủ tiệm cho biết, sẽ có một người tài xế đưa tấm chi phiếu ra tiệm và chủ tiệm cứ giao những xấp vé số cạo cho người này mang về cho bà. Một nhân viên làm công cho tiệm liquor cho biết: “Không phải chỉ những người đi xe hơi đời cũ mới mê vé số cạo, nhiều ông bà đi Mercedes, BMW đời mới cũng ghé tiệm mua vé số cạo.” Ở tiệm lotto đắt nhất Bolsa gần chợ ABC, tôi trông thấy hầu hết những người lúi húi đứng cạo là trung niên, thường là những người còn đi làm, thỉnh thoảng mới có một ông, bà cụ cao niên ghé qua, nhưng những người sau này chỉ mua một vé cầu may.
Theo nghiên cứu của Sở Xổ Số người thất nghiệp mua vé số cạo nhiều hơn là người đang có công ăn việc làm và người về hưu.
Tục ngữ Việt Nam có câu “ào ào không bằng hao lỗ mội (lỗ nước rỉ),” tuy mỗi vé số cạo chỉ từ $3-$20 nhưng khi đã mê chơi không bỏ được, ngày nào cũng ghé qua cửa tiệm thì còn tốn kém hơn đi kéo máy ở casino. Em rể của anh T., là một công nhân xây dựng, lương rất cao, mỗi ngày lãnh hơn $200, nhưng suốt đời không có một “cắc bạc” dính túi, vì dính vụ vé cạo, nợ nần lên tới $400,000, cuối cùng phải bán xe, tiền hưu trí 401K, tiền saving đều hết sạch, gia đình tan nát.
Vợ người bạn tôi mỗi khi gặp tôi, đều nhắc nhở ráng nói giúp chồng bà bỏ vé số cạo. Trong khi bà tính toán từng đồng bạc chợ, không đám mua cá, thịt loại đắt tiền cho gia đình ăn, thì mỗi ngày ông tới tiệm lotto cạo từ $5 đến $15. Những người thích cạo thoạt đầu cứ nghĩ là 5, 3 đồng không đáng là bao, nhưng dần dà nghiện cạo lúc nào không hay.
Năm ngoái (2010) nhiều sở xổ số tiểu bang đã đem về cho ngân sách giáo dục hàng tỉ đô la, nhưng cũng không thiếu người sạt nghiệp! Anh bạn chủ tiệm nói trên, kết luận một câu chắc nịch: “Ai đã từng mê và ghiền cạo ‘số cạo’ thì chắc chắn trước sau gì cũng sẽ bị nó (Sở Xổ Số) cạo trọc đầu!”
Một giáo sư đang giảng về “tiểu thuyết” ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên:
- Ngược lại với yêu là gì?
- Ghét ạ!
Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ giáo trình xuống bàn và nói:
- Thế này nhé: Ví như anh đang yêu, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: “Ông A ơi tôi ghét ông!”. Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình!
- Vì sao?
- Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ.
- May mắn quái gì, phi lý!
- Bình tĩnh, bình tĩnh, anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, thật là hiếm có đấy! Anh may mắn không nào?
Điều đáng sợ là khi anh gặp lại người cũ, anh hỏi:
“Bà B ơi có nhớ tôi không?”.
Người nọ đứng đực ra nhìn anh và nói:
“Thưa ông, tôi nom ông hơi quen quen, ông là ai?”.
Cả lớp cười ồ lên, câu chuyện tưởng tượng này quả là thú vị pha thêm chút ngượng ngùng…
Không phải ai cũng nhớ lại kiếp trước và chỉ có đứa bé dưới 4 tuổi mới có khả năng nhớ lại kiếp trước. khoa học đã chứng minh, tuyến tùng quả (Pineal) nằm cạnh tuyến não thùy lưu lại ký ức của kiếp trước. Nhưng sau năm 4 tuổi, tuyến tùng quả sẽ thoái hóa mất đi... Người trưởng thành nếu còn tuyến tùng quả là một bệnh lý vì có bị biến thành ung thư. Tây Tạng có truyền thống tìm người tái sinh của vị Đạt Lai Lạt Ma trước và Đạt Lai Lạt Ma 14 hiện giờ chính là Đạt Lai Lạt Ma thứ 13, khi chết đi Ngài chỉ về hướng nào thì các vị Lạt Ma bô lão sẽ cố gắng đi tìm đứa bé tái sinh ở trong vòng bán kinh 300Km, nếu sau 3 năm mà tìm không được đứa bé tái sinh thì sẽ phong cho một vị Lạt Ma lên làm vua, điều nầy rất là khoa học vì sau 4 năm đứa bé không thể nhớ được kiếp trước. Việc nầy cũng rất phù hợp với các thần đồng mà báo chí thường đưa tin, các nhà báo biết là không có thần đồng nào cả, nhưng vì lý do tôn giáo, trên báo chí không thể nói đến kiếp luân hồi của đạo Phật. Đến khi bé lên 9 tuổi, 10 tuổi bé sẽ quên đi kiếp trước (Của mình là giáo sư Anh Văn hay toán học), mà chúng ta cũng quên đi thần đồng đâu rồi ?. Ở Mỹ một số giáo sư nghiên cứu về tâm lý, thần kinh học nói nhiều về kiếp sau là có thật và viết rất nhiều sách nói về kiếp tái sanh. Mời các bạn xem tiếp...
ĐẦU THAI
Đầu thai tưởng như chỉ là chuyện hoang tưởng nhưng khoa học thế giới và Việt Nam vẫn ghi nhận nhiều trường hợp vô cùng kỳ lạ.
Chuyện kể ở Thái Lan ngày trước, một bà lão lúc sắp lìa trần đã nói với con gái lời trăn trối cuối đời rằng mong kiếp sau sẽ được đầu thai thành một cậu bé. Cô con gái đã nhúng ngón tay vào hồ trắng đánh một dấu lên cổ bà.
Không lâu sau cô hạ sinh được một cậu bé kháu khỉnh với một vết trắng sau cổ chính xác với vết hồ trắng cô đánh dấu lên cổ mẹ lúc chết.
Kỳ lạ hơn, khi cậu bé biết nói, cậu luôn đòi sở hữu những món đồ của bà ngoại và khăng khăng rằng chúng là đồ của mình.
Phong tục ở một số nơi khác, người ta thường làm dấu người chết với nhọ nồi hoặc hồ dán để có thể dễ dàng nhận ra khi họ đầu thai.
Đây không phải chuyện dân gian mà là một trong những trường hợp có thật được hai nhà khoa học Tim Tucke và Ian Steveson ở Đại học Virginia kể lại trong cuốn sách nổi tiếng có tên “Trở lại nhân gian”. Trong đó, những câu chuyện về những đứa trẻ có khả năng nhớ chuyện kiếp trước khiến nhiều người kinh ngạc.
Cậu bé người Israel báo án kiếp trước
Một cậu bé 3 tuổi ở khu vực Cao nguyên Golan gần biên giới Syria và Israel cho biết cậu đã bị ám sát bằng rìu trong kiếp trước của mình. Cậu bé đã chỉ cho già làng nơi kẻ giết người chôn cơ thể của mình và thật kinh ngạc, họ đã tìm thấy chính tại địa điểm đó một bộ xương đàn ông.
Đó là câu chuyện được kể trong cuốn sách “Những đứa trẻ đã từng sống trước” của bác sỹ chuyên khoa người Đức – Trutz Hardo ghi chép lại được từ tiến sỹ Eli Lasch – người đã từng sống ở Gaza suốt những năm 1960 trong một chương trình hỗ trợ y tế của chính phủ Israel
Cậu bé người dân tộc Druze được sinh ra với một vết bớt đỏ trên đầu. Khi cậu bé biết nói, cậu đã kể cho gia đình mình nghe rằng cậu đã từng bị giết bởi một cú đập mạnh vào đầu bằng rìu. Cậu bé cũng nhớ tên đầy đủ kẻ giết người của mình. Khi được 3 tuổi, cậu bé được dẫn đến gặp kẻ giết người bị cáo buộc. Sắc mặt kẻ này khi gặp cậu bé bỗng trở nên tái nhợt, song y vẫn cố tình chối tội.
Cậu bé người Druze đã chỉ ra đúng chỗ kẻ sát nhân chôn người, đồng thời mọi người cũng tìm thấy chiếc rìu – hung khí gây án.
Đối mặt với bằng chứng này, kẻ giết người đã thừa nhận tội ác. Tiến sĩ Lasch chính là người đã chứng kiến tận mắt toàn bộ câu chuyện.
Ryan – đứa trẻ tái sinh từ 50 năm trước
Khi vừa lên 5, cậu bé Ryan – con trai bà Cyndi, một người phụ nữ Mỹ theo đạo Công giáo bắt đầu có những hành động vô cùng kỳ lạ. Ryan liên tục hô “Diễn” và tưởng tượng mình đang đạo diễn cho một bộ phim. Thậm chí cậu bé còn thường xuyên thức dậy giữa đêm, la hét và nói với mẹ rằng mình đã từng sống ở Hollywood.
Mẹ của cậu bé đã mượn vào cuối sách cũ ở thư viện viết về Hollywood để giúp cậu bé nhớ lại những chuyện ở kiếp trước. Và khi xem tới bức ảnh chụp dàn diễn viên phim Night after night năm 1932, cậu bé đã chỉ vào một tấm hình và nói: “Mẹ ơi, người này là con nè. Con thấy con rồi”
Cậu bé có thể miêu tả các cảnh trong bộ phim, ví dụ như cảnh về một căn phòng chứa đầy súng. Và bà Cyndi đã tìm xem bộ phim trên youtube, và có chính xác những cảnh mà cậu bé kể, kể cả căn phòng chứa đầy súng.
Ryan nói rằng mình được tái sinh vì Marty vẫn còn nhiều hối tiếc trong cuộc sống.
Sau khi phát hiện sự thật đáng sợ đó, bà Cyndi đã liên lạc với tiến sỹ Tim Tucker để cầu cứu. Ngay lập tức, Tim và các đồng nghiệp liền cho người truy tìm tung tích người đàn ông trong ảnh. Đó là Marty Martyn, giám đốc một đại lý lớn ở Hollywood. Ông sống ở Los Angeles và mất năm 1963 vì bệnh ung thư – tức là cách Ryan 5 thập kỉ.
Ryan kể nhiều thứ về Marty và tiến sĩ Tucker cùng đội của mình đã kiểm chứng tính chính xác khi xem lại hồ sơ cũ của Marty. Ví dụ như Ryan kể rằng kiếp trước mình được chết trong một căn phòng được đánh số. Và sự thật thì Marty đã chết trong một căn phòng có đúng số đó ở bệnh viện. Ryan còn nói với mẹ rằng chính cậu bé đã lựa chọn bà là mẹ mình và để bản thân được đầu thai.
Ngoài khả năng nhớ chuyện kiếp trước, Ryan còn có những khả năng tâm linh khác thường khác: Cậu bé biết rằng bà của mình từng bị sẩy thai dù mẹ cậu chưa bao giờ kể. Cậu còn biết trước giáo viên của mình sẽ là ai, ai ở đầu dây bên kia của điện thoại dù không cần nghe.
Cậu bé nhớ kẻ sát nhân tiền kiếp
Ngay từ khi biết nói, một cậu bé nhỏ tuổi ở Thổ Nhĩ Kỳ cứ nhất định đòi được gọi với cái tên Selim Fesli thay vì cái tên Semih Tutusmus mà bố mẹ đặt cho cậu. Semih khăng khăng nói với bố mẹ rằng cậu bé là Fesli đầu thai và kể cho bố mẹ nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cuộc sống của Fesli cũng như những cái tên của những người liên quan đến Fesli ngày trước.
Ban đầu, bố mẹ của Semih không tin và cho rằng con mình đang có vấn đề về tâm lý. Khi Semih được 4 tuổi, chiều con, bố mẹ Semih đưa con trai đến một căn nhà, nơi Semih khẳng định là nhà của mình – Fesli ngày xưa. Tại đây, cậu bé gặp vợ của Fesli và nói “Anh là Selim, em là vợ anh Katibe.” Cậu bé nhớ lại được những chi tiết riêng tư trong cuộc sống chung của họ trước đây và tên của những đứa trẻ, tất cả đều được vợ của Fesli xác nhận là hoàn toàn đúng.
Ngày 9/5/1958, ở làng Hatun Köy, Thổ Nhĩ Kỳ, Fesli được tìm thấy đã chết trên một cánh đồng. Anh đã bị bắn vào mặt và tai phải. Người hàng xóm của anh, Isa Dirbekli, thừa nhận rằng anh ta đã bắn chết Fesli, nhưng anh ta nói rằng đó là một vụ tai nạn, khi anh ta đang đi săn vào lúc đó.
Đúng thời điểm đó ở làng Sarkonak lân cận, Bà Karanfil Tutusmus – mẹ của Semih đang có thai. Bà Tutusmus đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, một người đàn ông tự nhận là Selim Fesli xuất hiện với một gương mặt đầy máu. Đứa bé của Tutusmus - cậu bé Semih được sinh ra với cái tai phải nhỏ và biến dạng, trùng khớp với vết thương mà đã giết chết Fesli.
NIỀM VUI CŨNG GIỐNG NHƯ CHIẾC CHÌA KHÓA CỦA CUỘC SỐNG. NÓ MỞ CỬA RA MỘT THẾ GIỚI MÀ NƠI ĐÓ CHÚNG TA CẢM THẤY ĐỠ NẶNG NỀ VÀ NGỘT NGẠT HƠN.
1- ĐƯỜNG ĐI LÀM CÀNG XA CÀNG BỚT VUI:
Thời gian tham gia giao thông ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của con người. Trong đó, những người đi làm với lộ trình vượt quá một giờ mỗi ngày thì cảm giác buồn bực sẽ cao hơn nhiều so với những người đi bộ đến chỗ làm.
Như vậy, dù đã đánh đổi thời gian để có một công việc với thu nhập cao hơn, số tiền ấy cũng chưa chắc đã bù đắp được niềm vui được ở bên người thân, tập thể dục hay làm những việc tích cực.
Khi tham gia giao thông, ta không tạo ra niềm vui mà còn bị tra tấn bởi tiếng còi xe, khói bụi và những hình ảnh vô cảm.
2- ỨNG PHÓ VỚI TỰ NHIÊN THAY VÌ TRÁCH MÓC
Vui và không vui cũng như quét dọn vệ sinh vậy, bạn có thể khiến mọi thứ sạch bong nhưng không lâu sau, một vài thứ sẽ lại bám bẩn. Vì vậy, bạn không nhất thiết đòi hỏi mọi thứ phải luôn sạch vì làm thế, bạn sẽ rất mệt mỏi và mất thời gian. Chi bằng, hãy thuận theo tự nhiên và chấp nhận bụi bẩn cũng giống như đau buồn, đều là một phần của cuộc sống.
Hãy tưởng tượng mỗi cản trở trong đời đều giống như đèn đỏ trong giao thông, tuy ngăn bạn tiến tới nhưng lại giúp bạn thoát khỏi những phiền phức của việc bon chen, lấn tuyến, cãi vã...
Tinh thần của chúng ta muốn khỏe mạnh thì cũng nên có khoảng 10% đau buồn. Vì vậy, bạn đừng cảm thấy bất hạnh khi gặp trắc trở hay phiền não vì mọi thứ đều có giá trị của nó.
3- BIẾT ĐỦ LÀ VUI
Nghiên cứu cho thấy bản thân mỗi người đều có khả năng làm mới tinh thần của mình, vật chất và tiền bạc không phải là điều kiện tiên quyết cho một cuộc sống vui vẻ. Tất cả đều nằm ở thái độ sống.
Người có chỉ số vui vẻ tương đối cao thường có các điểm chung:
- Cuộc sống gia đình ổn định, có người bạn đời gắn bó
- Thường xuyên quan tâm và tham gia tích cực vào thời cuộc
- Sắp xếp hợp lý công việc và thời gian giải trí
- Có bạn tốt bên cạnh
Ngoài ra còn có một số phát hiện đáng ngạc nhiên như:
- Người biết uống bia rượu sẽ vui vẻ hơn người chẳng đụng đến một giọt rượu nào.
- Nam giới vui vẻ hơn khi sống trong xã hội nam nữ bình đẳng.
- Khoảng thời gian sau khi sinh con, phụ nữ sẽ ít cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên cùng với sự trưởng thành của con cái, cảm giác ấy lại phục hồi và có khuynh hướng tăng lên.
Ngày nay, người ta thường nói đến sự lãng phí của con người: lãng phí điện nước, lãng phí tài nguyên, lãng phí tiền bạc, lãng phí sức khỏe… Trong bối cảnh xã hội vẫn còn nhiều người nghèo, sự lãng phí bị lên án như một tội ác.
Tuy vậy, có một sự lãng phí nguy hiểm mà ít khi được nhắc tới, đó là lãng phí sinh mạng con người. Nếu lãng phí được định nghĩa là “làm mất một cách vô ích tiền tài, sức lực, thời gian” (theo Từ điển Từ và ngữ Việt Nam) thì xem ra con người ngày nay đang lãng phí sinh mạng tới mức báo động.
Lãng phí sự sống trước hết là nạn phá thai. Đã có biết bao chuyên viên nghiên cứu phân tích về những hậu quả tai hại của việc phá thai trong lãnh vực tâm lý, thể lý và tâm linh, vậy mà số thai nhi bị phá càng ngày càng tăng. Theo thống kê chưa chính xác, thì Việt Nam chúng ta là nước thứ ba trên thế giới về số thai nhi bị giết hại. Con số này từ một triệu rưỡi đến hai triệu ca mỗi năm. Thủ tục phá thai hiện nay rất đơn giản và nhanh chóng. Nhiều nơi phá thai được trá hình với cái tên rất đẹp “Khám chữa bệnh phụ khoa”, có những cò mồi, chèo kéo như những nhà hàng ăn uống. Biết bao sản phụ đã chết oan vì những “xưởng phá thai” kiểu này, nhưng xem ra người ta vẫn không sợ.
Lãng phí sự sống còn là sự thiếu cẩn trọng khi lao động và khi tham gia giao thông. Mỗi năm, nước ta có đến mười hai nghìn người chết vì tai nạn giao thông, tương đương với mỗi ngày có hơn 30 người đột ngột và vĩnh viễn từ bỏ cuộc sống trong khi đi lại trên khắp các nẻo đường của đất nước chúng ta. Nếu so sánh với vụ tai nạn máy bay rơi khoảng từ 200 đến 300 người/vụ, thì tại Việt Nam cứ mỗi năm chúng ta có khoảng 40 vụ rơi máy bay (trích bài viết tại trang *********.net ngày 19-11-2012). Những người này hầu hết là những người trụ cột trong gia đình, hoặc là thanh niên tuổi trẻ, là công nhân, sinh viên, học sinh, tức là những người đang có nhiều kỳ vọng ở tương lai. Biết bao nhiêu lời cảnh báo, biết bao nhiêu lần bị phạt, xem ra nhiều người vẫn không tỉnh ngộ. Vẫn còn đó những chàng trai cô gái đua xe, đùa với thần chết, coi sự chết như không. Họ thật lãng phí cuộc sống.
Từ vài năm trở lại đây, có một thứ “mốt” quái đản là… tự tử. Có nhiều người tự tử ở tuổi còn trẻ, thậm chí là vị thành niên. Những người chán sống không hẳn là người bị đẩy vào ngõ cụt của cuộc đời, mà đôi khi họ là những người thành đạt và đang ở đỉnh cao của danh vọng như một số ngôi sao điện ảnh, ca sĩ hay người mẫu. Cũng vì không muốn sống, một số người có chức có quyền cũng đã tìm đến cái chết khi có nguy cơ bị khui ra những việc làm mờ ám, hay vì những lý do có trời mới biết. Những người này cũng lãng phí mạng sống mình.
Vì thất vọng trước một cuộc sống trống rỗng vô ý nghĩa, nhiều bạn trẻ đã tìm đến ma túy và những thói ăn chơi sa đọa. Vì ham mê tìm đến với những cảm giác thần tiên nhất thời, họ đã đánh mất tương lai, trở nên mối họa cho gia đình và người thân. Họ đã tự đánh mất chính mình.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.