VBF-Chợ lớn tại Sài G̣n ngày xưa được ví như là 1 Xh thu nhỏ của người Hoa bởi nơi đây cộng đồng người Hoa sinh sống và làm ăn rất đông đúc. Thế nhưng hiện nay điều này đă dần trở nên mai một đi rất nhiều và cứ theo đà này th́ sẽ dần biến mất. Hiện đến đây mọi người nếu tinh mắt th́ vẫn c̣n có thể nhận ra 1 chút nào đó của nét văn hóa người Hoa 1 thời ở nơi đây. Trong nhịp sống hẻm Sài G̣n, có lẽ không hẻm ở quận huyện nào có đời sống sinh động bằng các con hẻm người Hoa ở Chợ Lớn, quận 5.
Hầu hết các con hẻm ở Chợ Lớn đều h́nh thành trước năm 1975. Thời đó, Chợ Lớn vừa là nơi tập trung đông đồng bào người Hoa nhất, nơi đây vừa phồn thịnh kinh tế, đặc sắc văn hóa và không hề quá đáng khi cho rằng ở thế kỷ trước đời sống hẻm của người Chợ Lớn có thể so ngang hàng hoặc hơn Hồng Kông hay Singapore.
Sau biến cố 1975, khi hầu hết các đại gia ở Chợ Lớn vượt biên, các tiểu chủ, tiểu thương và thợ thủ công tiếp tục kế thừa duy tŕ nhịp sống hẻm Chợ Lớn trong t́nh cảnh tiêu điều mọi mặt. Nhiều hẻm phố lầu ở quận 5, 6, 11 ngày nay không c̣n thuần cộng đồng người Hoa nữa, dân cán bộ từ các nơi được chế độ cấp nhà (do chủ nhà vượt biên cả gia đ́nh) hoặc dân Bắc 1975 có tiền vào mua lại của những gia đ́nh người Hoa làm ăn suy sụp trong thời Cộng Sản bao cấp.
Dù hẻm Chợ Lớn bị ḥa trộn nhiều dân vùng miền khác nhưng hồn và chất văn hóa của nó vẫn cố níu giữ nét riêng. Ngày nay, ngay cả chính những người Hoa trí thức c̣n sót lại cũng không nhiều người c̣n nhớ các con hẻm từng nổi tiếng khắp Đông Bắc Á, như hẻm Nha Thái hạng, tức hẻm Giá Đỗ, nơi danh nhân khai sinh ra cách mạng Tân Hợi ở Trung Quốc, ông Tôn Trung Sơn, vào những năm 1920 từng nhiều lần đến tạm cư và nhận sự giúp đỡ của ông vua giá đỗ Hoa kiều Huỳnh Cảnh Nam.
Thật ra không thể kể hết chuyện thời vàng son của Chợ Lớn, ngay cả tên các con hẻm lừng danh một thời như Tuệ Hoa lư, Tô Châu lư, Thái Hồ hạng, Tân Gia Ḥa lư, Hào Sĩ Phường, Cộng Ḥa lư, Đại Quang Minh hạng (lư trong tiếng Hoa là lư lộng, tức những con hẻm nhỏ; hạng là ngơ)… cũng đang ch́m vào quên lăng dưới chế độ hiện hành. Trơ trẽn hơn là các bảng tên hẻm bằng thư họa Hoa Ngữ được thay bằng mấy tấm bảng của cái gọi là “Khu Phố Văn Hóa.”
Chúng tôi đến một trong hẻm phố số 129, đường Dương Tử Giang, giáp với đường Nguyễn Chí Thanh, để phần nào đó cảm nhận đời sống hằng ngày của bà con người Hoa trong tinh thần tam đại đồng đường hay tứ đại đồng đường, nhưng quả thật khó có thể t́m thấy.
Đây là một hẻm phố lầu phần nào đó c̣n giữ lại được nguyên trạng. Từ mặt đường vào cuối hẻm chỉ chừng 100 mét vuông, hẻm phố lầu có tầng trệt và một lầu nằm song song đối diện nhau. Ở đầu hẻm và giữa hẻm có một cầu thang chung cho các hộ ở tầng một, cuối hẻm là một tấm vách lớn.

Hẻm phố lầu, một kiểu cư ngụ tứ đại đồng đường của người Chợ Lớn trên đường Dương Tử Giang.
Buổi sáng, ở đầu hẻm giáp với mặt đường là một xe bán hủ tiếu b́nh dân, hủ tiếu nấu theo khẩu vị Quảng Đông. Vào trong hẻm chừng 10 mét là một quầy cà phê nước giải khát với vài cái ghế nhựa thấp, phía tấm vách đối diện với quầy cà phê là một bàn bày bán món xôi khâu nhục, vào thêm chừng 5 mét nữa là xe hủ tiếu ḿ nấu theo khẩu vị người Triều Châu. Từ đó vào hết hẻm là chỗ để xe gắn máy và các xe bán hàng rong mà người trong hẻm sẽ đẩy đi bán vào buổi chiều tối.
Một người Việt tuổi ngoài 60, ngồi cùng bàn ăn hủ tiếu với chúng tôi, nói: “Ở Chợ Lớn ngày nay có vô mấy con hẻm như vầy mới nghe được tiếng Tàu như ngày xưa, chớ ngoài đường bự chỉ nghe toàn tiếng người Bắc, người Trung…”
Cái xe hủ tiếu trong hẻm bán theo dạng hủ tiếu bưng đi, khách hàng chính của họ là các sạp bán đồ phụ tùng xe ở chợ Tân Thành. Có tới hai người phụ nữ bưng hủ tiếu, họ ngồi ở yên sau xe đạp, tay bưng mâm hủ tiếu, tay lái xe, tiếng họ kêu hủ tiếu cho ông chủ biết để nấu cũng là tiếng Việt giọng Hoa, thật khác xa với thời các chú phổ ky cất cao giọng bằng tiếng Hoa trong các tiệm nước khắp vùng Chợ Lớn.
Khách dù ăn hủ tiếu, ăn xôi, uống cà phê hoặc trà đá đều có thể ngồi bàn nào cũng được, văn hóa mua bán của người Hoa không ích kỷ bắt người ta ăn quán nào phải ngồi quán đó. Ở trong con hẻm trên đường Dương Tử Giang này, khách ăn chỉ khó chịu khi phải đứng lên mỗi khi người trong ngôi nhà mới xây lại rất đẹp của một gia đ́nh cán bộ đẩy xe máy ra vô. Nếu là khách mới đến lần đầu không biết chuyện sẽ được chủ nhân xe hủ tiếu nhắc khéo với vẻ mặt chịu đựng: “Lỵ né qua giùm ngộ một chút, cảm phiền hà.”
Sau 8 giờ sáng, các cụ ông, cụ bà người Hoa của hẻm này sẽ chống gậy, loại gậy kiểu mới làm bằng inox có ba chân, từ từ rời khỏi mấy quầy bán thức ăn và thức uống để vô nhà. Đó cũng là lúc các ông trung niên, các chàng thanh niên người Hoa chạy xe máy ghé vô hẻm kêu món bưng đi hoặc ngồi lại ăn uống.
Thỉnh thoảng người ta cũng thấy có các cô gái người Hoa trẻ là nhân viên công ty, ngân hàng… mặc váy màu, áo vest đúng mốt, giày tây vào hẻm để ăn sáng. Nếu các cô gái này không vừa ăn vừa cúi mặt quẹt điện thoại th́ câu chuyện họ thường nói với nhau là về các ngôi sao điện ảnh, ca nhạc Nam Hàn, có lẽ họ thuộc thế hệ người Hoa không hề biết hoặc không c̣n muốn biết một thời các ngôi sao, tứ đại mỹ nhân, tứ đại thiên vương Hồng Kông, Đài Loan sáng rực trên bầu trời Chợ Lớn.
Có những người lưu giữ kư ức Chợ Lớn xưa bằng trang sách, người lưu giữ kiến trúc Chợ Lớn bằng h́nh ảnh hay trong những hẻm phố Chợ Lớn, những người già vẫn c̣n giữ phong cách ngồi tựa ghế đá hay quán cóc mà kể chuyện một thời lưu vong.
Nhưng chắc rằng Chợ Lớn và các hẻm phố Tàu một thời phồn thịnh và sinh động văn hóa Hoa Lục nhất vùng Đông Nam Á này sẽ không bao giờ t́m lại thời huy hoàng nữa.