Tuổi thọ của con người ngày càng tăng cao. Có một nơi ở Sài G̣n có số lượng các cụ già được cho là nhiều nhất thành phố. Những cụ già ở đây vẫn sống khỏe và vui vẻ yêu đời.
Đang nằm nghỉ trong nhà, nghe có khách tới thăm, cụ bà Huỳnh Thị Phu (100 tuổi, xă Quy Đức) liền dậy rửa mặt, chống gậy ra tiếp khách với vẻ mặt hết sức tươi vui. Con gái cụ, bà Phạm Thị Huỳnh Hoa (62 tuổi), khoe: “Nghe nói bữa nay có mấy anh chị vô chơi thăm nhà, từ sáng sớm má đă biểu đưa đồ đẹp cho má bận, rồi c̣n tập hát nữa đặng khách vô hát cho khách nghe. Má tui tuy lớn tuổi vậy chớ tới giờ vẫn c̣n… điệu lắm”.
Mê áo đẹp, thích chụp ảnh
Cụ Phu bị lăng một bên tai, khi ông Đặng Ngọc Thao, Chủ tịch Hội Người cao tuổi xă Quy Đức, khen cụ hôm nay mặc áo đẹp quá, cụ nghiêng đầu lắng nghe rất chăm chú rồi trả lời: “Áo gấm này hôm làm mừng thọ tui mặc rồi, cũng đẹp”. Thấy vậy, bà Hoa phải ghé sát tai mẹ “phiên dịch” lại: “Mấy chú khen má bữa nay mặc áo đẹp”. Có vẻ như đă nghe rơ, những nếp nhăn trên gương mặt cụ Phu giăn ra: “Ờ, vậy hả. Má tưởng mấy chú hỏi má mặc áo gấm chưa”.
Bà Hoa kể cụ Phu mới đón sinh nhật tuổi 100 dịp Tết 2017 vừa rồi. Khi nhận được vải gấm do Chủ tịch nước tặng cụ vui lắm, giục con cháu mau mau may áo mới để cụ mặc… chụp ảnh khoe với mọi người. Nhiều người mua vải màu nâu, màu đen biếu cụ may áo, cụ vui vẻ nhận nhưng không quên dặn: “Bữa sau nếu có mua th́ mua cho ngoại vải màu sáng may áo cho đẹp nha. Mấy màu này ngó sao… già quá”. Cụ vẫn tự vệ sinh cá nhân, nhất định không phiền con cháu, quần áo đứt thun, hở nút cụ cũng tự tay sửa lại.
Tṛ chuyện một lúc, cụ Phu gợi ư: “Thôi giờ ngoại hát nha. Hồi xưa ngoại hát hay lắm”. Thấy tôi cầm điện thoại quay lại, cụ ngừng hát, đ̣i chiêu thêm ngụm trà cho ngọt giọng: “Tiễn vật c̣n đây, mai tùng đâu mất/ Bạn ngọc xa rồi, gia thất ai coi/ Bông phù dung sớm nở tối tàn/ Mai tùng lan chiếc bóng, cảm thương nàng bơ vơ…”. Bài thơ cả trăm câu nhưng cụ thuộc làu làu. Hát ngâm xong, cụ hỏi: “Bây thấy hay không? Ngoại hát tiếp nha”.
Hát xong, cụ Phu quay qua ôn chuyện ngày xưa. Ngày c̣n trẻ cụ dệt chiếu nuôi sáu người con, làm lụng nhiều đến nỗi những ngón tay trở nên cong vẹo. Cuộc sống vất vả nhưng lúc nào cụ cũng lạc quan, các con cụ nhờ đó cũng học được tinh thần vui sống trong mọi hoàn cảnh. Bà Hoa tâm sự: “Má tui chịu cực giỏi lắm nhưng dù cực cỡ nào má vẫn thích ăn mặc chỉn chu, tươm tất. Quần áo có nếp nhăn là không chịu mặc đâu. Ở nhà miết, buồn nên khi thấy con cháu trồng rau, má cũng chống gậy ra vườn biểu: “Má giả bộ làm ruộng, bây chụp cho má một tấm ảnh thiệt đẹp nha””.
T́nh già trẻ măi
Ở xă Tân Nhựt, rất nhiều người biết đến “cặp đôi” cụ ông Nguyễn Văn Lư (95 tuổi) và cụ bà Nguyễn Thị Huê (85 tuổi). Chúng tôi đến thăm các cụ đúng lúc cụ Lư ra ao cho cá ăn, cụ Huê tất tả theo sau phụ chồng và canh chừng không cho cụ ông mua… vé số. Cụ Lư nh́n vợ, phân trần: “Tui có định mua đâu, mấy cô bán vé số đi qua hay vô mời. Tuổi già có người tṛ chuyện thấy vui nên tui mua ủng hộ, vậy mà bả nhằn quá”. Con cháu hai cụ đứng gần đó bật cười.
Cụ Huê dù đă mắc nhiều bệnh tuổi già nhưng vẫn luôn chăm chỉ sớm tối chăm sóc chồng con. Sáng nào cũng vậy, cứ đúng 5 giờ là cụ dậy nấu nước pha sữa, nấu cơm canh để sẵn đó. Vườn nhà rộng, nhiều cây trái nên cụ Lư thường ra vườn chăm cây, ngó coi tàu dừa nào khô th́ kéo về chặt ra cho cụ bà nhóm bếp. Ông Nguyễn Thanh Trong, con trai thứ ba của hai cụ, cho biết: “Hễ thấy ba làm nặng là tôi khuyên nhủ nhưng cứ khuất mặt con cái là ba lại ra vườn kiếm chuyện để làm”.
Nghe vậy, cụ bà bênh chồng ngay: “Ba bây hay làm quen rồi, không cho làm ổng bệnh đó. Ổng chỉ lấy củi cho má chớ có ǵ đâu”.
Lát sau, cụ Huê xuống bếp gầy bếp củi nấu nước, cụ Lư đi theo giúp sắp củi. Bà cầm tay ông, mân mê những ngón tay thô ráp cong vẹo, các khớp ngón tay đă biến dạng, tŕu mến: “Nhà đông con, ổng làm vất vả, cày cuốc dữ quá tay bị vẹo luôn, không đeo được nhẫn”.
Các con của hai cụ cho biết hai cụ sống lâu trường thọ có lẽ bởi luôn yêu thương nhau. Có một dạo ông Trong đón cha lên nhà ḿnh chơi nhưng đến ngày thứ hai th́ cụ Lư đă bần thần nhớ nhà nên lững thững một ḿnh đi về làm con cháu một phen hốt hoảng. “Cũng từ đó con cháu không nỡ để ông xa bà quá lâu v́ vắng ông, bà không chịu ăn cơm; vắng bà, ông lại buồn đâm bệnh” - ông Trong nói.
Khi con cháu kêu chụp bức ảnh lưu niệm, rất tự nhiên hai cụ ngồi sát lại bên nhau, nắm tay thật chặt không chút ngại ngần. Cụ Lư cười hiền, nói hơn 70 năm làm chồng vợ, hai người chưa một lần to tiếng với nhau.