Ronaldo được cho là mẫu cầu thủ để bất cứ ai cũng phải học hỏi theo về nỗ lực vươn lên. Nhờ sự tập luyện nghiêm tục mà giờ đây anh là ngôi sao lớn. Dưới đây là những khoảng khắc đáng nhớ nhất của anh.
Đến bây giờ, tôi vẫn c̣n nhớ như in kư ức từ năm 7 tuổi, kư ức khiến tôi cảm thấy thật ấm áp mỗi khi nghĩ về. Đó là những kỉ niệm với gia đ́nh.
Khi ấy, tôi mới bắt đầu chơi bóng thật sự, v́ trước đó chỉ là thằng nhóc chơi bóng ở đường phố Madeira cùng lũ bạn. Đường phố ở đây là những con đường thật sự, chứ không phải là nơi vắng vẻ. Chúng tôi không có khung thành hay đại loại vậy và phải dừng chơi mỗi khi có chiếc ô tô đi ngang qua. Tôi thật sự thích thú khi chơi bóng vào những ngày ấy. Nhưng bố tôi, người làm việc cho CLB Andorinha, không ngừng khuyến khích tôi chơi bóng cho đội trẻ. Tôi biết điều đó sẽ làm ông ấy tự hào về tôi. Thế nên, tôi đă tham gia.
Bố tôi luôn đứng dọc đường biên xem tôi chơi bóng lúc nhỏ, với bộ râu đặc trưng và bộ quần áo lao động. Nhưng mẹ và các chị chưa bao giờ quan tâm đến bóng đá.
Mỗi bữa tối, bố liên tục thuyết phục mẹ và các chị hăy ra sân xem tôi chơi bóng. Bố giống như là người đại diện đầu tiên của tôi. Mỗi lần về nhà ông ấy đều khoe hôm nay tôi lại ghi bàn. Mẹ tôi hưởng ứng, nhưng bà không thật sự hào hứng lắm. Lần tiếp theo, bố kể tôi đă ghi 2 bàn. "Giỏi đấy Cris", mẹ và các chị ra vẻ khen ngợi.
Tôi phải làm ǵ bây giờ? Chỉ có thể không ngừng ghi bàn.
Rồi một đêm nọ, bố trở về đầy hưng phấn và nói: "
Này, Cristiano ghi 3 bàn đấy. Thằng bé thật không thể tin nổi. Mọi người phải đến xem nó thi đấu chứ".
Thế rồi trận hôm sau, tôi nh́n ra đường biên và chỉ thấy mỗi bố tôi đứng đó.
Cho đến một ngày mà tôi đến bây giờ vẫn không thể nào quên. Tôi đang khởi động th́ thấy mẹ và các chị đă đến xem. Cách họ ngồi trông thật ấm áp và dễ chịu. Họ không vỗ tay, ḥ hét mà chỉ vẫy tay chào tôi, như thể tôi đang ở giữa một buổi diễu hành. Họ đă đến và đó là tất cả những ǵ tôi quan tâm.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ và có ư nghĩa với cuộc đời tôi. Nó giống như bên trong tôi đă có một sự biến chuyển. Tôi có cảm giác được bảo vệ, được yêu thương. Năm 11 tuổi, tôi quyết tâm rời quê hương để đến học viện của Sporting Lisbon. Đó là quăng thời gian khó khăn nhất cuộc đời tôi.
Lúc này đây, khi nghĩ lại chuyện đó, tôi cảm thấy thật điên rồ. Như con trai Cristiano Jr. 7 tuổi của tôi, tôi không dám nghĩ đến khoảnh khắc tự tay ḿnh sắp xếp hành lư gửi thằng bé đến Paris hay London để tập bóng đá. Thật khó để làm chuyện đó. Và tôi nghĩ bố mẹ cũng có cảm giác tương tự khi tôi rời đi năm 11 tuổi.
Ngày mới rời đi, ngày nào tôi cũng khóc. Tôi vẫn sống ở Bồ Đào Nha nhưng có cảm giác như thể đă xuất ngoại. Ở vùng đất mới, giọng nói của họ thật khác biệt, cứ như đang nói ngoại ngữ. Văn hóa cũng khác và tôi hoàn toàn cảm thấy trơ trọi. Gia đ́nh tôi chỉ có đủ tiền để tới thăm tôi 4 tháng một lần. Thật đau đớn.
Nhưng tôi đă tiến về phía trước nhờ bóng đá. Tôi biết ḿnh có thể làm những điều mà những người đồng trang lứa ở học viện không thể làm. Tôi vẫn nhớ bọn chúng rỉ tai nhau rằng:
"Cậu có thấy cậu ta làm ǵ không. Gă này đúng là quái vật".
Tôi nghe điều đó rất nhiều lần, kể cả từ các HLV. Nhưng họ cũng nói rằng tôi thật bé nhỏ. Đúng là ngày đó tôi gầy, không có cơ bắp. Tôi tự nhủ rằng ḿnh có tài năng nhưng cũng phải nỗ lực hơn tất cả mọi người.
Ngày đó, tôi dừng cư xử và thi đấu như một đứa trẻ con. Tôi luyện tập để có thể trở thành cầu thủ hay nhất thế giới. Tôi không biết cảm giác đó đến từ đâu, nhưng nó luôn tồn tại trong tôi. Đó là sự khao khát chưa bao giờ mất đi.
Những buổi tối khi mọi người ngủ, tôi lẻn ra ngoài để tập thêm. Dần dần tôi to lớn hơn và nhanh nhẹn hơn. Những người từng nghĩ tôi mỏng cơm giờ lại trố mắt như chứng kiến ngày tận thế.
Càng ngày tôi càng mơ những điều lớn lao hơn. Tôi muốn chơi cho đội tuyển quốc gia và chơi cho Man Utd. Ngày đó tôi thường xuyên theo dơi Premier League trên TV. Tôi ấn tượng với tốc độ cao của các trận đấu và những bài hát mà các CĐV ca vang trên khán đài. Khi trở thành cầu thủ của Man Utd, đó là khoảnh khắc đầy tự hào. Và tôi nghĩ cảm giác tự hào ấy c̣n lớn hơn đối với người thân của tôi.
Tôi nhớ lần đầu tiên giành Champions League với Man Utd, đó là cảm xúc vỡ ̣a. Khi giành Quả bóng vàng lần đầu cũng tương tự. Nhưng tôi không muốn dừng ở đó. Tôi luôn ngưỡng mộ Real Madrid, và muốn một thử thách mới. Tôi muốn giành danh hiệu với Real, phá vỡ mọi kỷ lục và trở thành huyền thoại của CLB.
8 năm qua, tôi đă đạt nhiều thứ đáng kinh ngạc cùng Real. Tại đây, nếu bạn không có danh hiệu, bạn sẽ được xem là thất bại. Đó là sự mong đợi của sự vĩ đại. Đó là việc của tôi.
Khi trở thành bố, bạn lại có một cảm giác khác, cảm giác mà tôi không thể diễn tả. Thế nên đối với tôi Madrid thật đặc biệt. Khi ấy tôi không chỉ là cầu thủ mà c̣n là cha.
Có khoảnh khắc tôi luôn cảm thấy ấm áp khi nghĩ về Junior. Đó là trận chung kết Champions League ở Cardiff. Junior chạy xuống sân và ăn mừng cùng tôi. Đột nhiên, mọi cảm xúc trong tôi thay đổi. Chúng tôi cùng nhau cầm cúp, cùng nhau đi quanh sân đấu. Đó là niềm vui mà tôi không thể nào có được nếu không trở thành cha.
Sứ mệnh của tôi như trước đây vẫn là phá mọi kỷ lục ở Madrid. Tôi muốn giành nhiều danh hiệu nhất có thể. Đó là bản tính của tôi.
Nhưng điều có ư nghĩa nhất với tôi trong khoảng thời gian ở Madrid, điều mà tôi sẽ kể cho các cháu nội khi tôi 95 tuổi, chính là cảm giác bước đi quanh sân trong tâm thế của nhà vô địch, tay trong tay với cậu con trai. Tôi hy vọng chúng tôi có thể làm điều đó một lần nữa.
Ronaldo.