Một cô giáo Việt Nam đă đem toàn bộ 13 bằng khen của nhà nước VC đem đi đốt, đối với cô, đống bằng khen này c̣n thối hơn cả rác. Phản đối hành vi lừa đảo của chính quyền, hơn 12 cô giáo đă gửi thư kiện. Không giải quyết đơn kiện, ngụy quyền Hà Nội c̣n đuổi những giáo viên này và c̣n dọa bỏ tù họ.
Sáng 01/02/2018, Ṭa án huyện Tây Ḥa đưa vụ án 12 giáo viên khởi kiện trưởng pḥng giáo dục ra xét xử. Trong số 51 giáo viên bị Pḥng giáo dục huyện Tây Ḥa cho thôi việc, có rất nhiều giáo viên dạy giỏi cấp huyện, cấp tỉnh, được tặng nhiều bằng khen. Cụ thể, cô giáo Ngô Thị Thu được Pḥng giáo dục huyện Tây Ḥa, Chủ tịch UBND huyện Tây Ḥa, Chủ tịch UBND tỉnh Phú Yên, Bộ giáo dục tặng tổng cộng 13 bằng khen, nhưng vẫn cho thôi việc. Cô giáo Thu cho biết cô sẽ đốt hết toàn bộ bằng khen nói trên.
Có những lúc người ta cần phải khóc. Khóc cho vơi đi những nỗi đau buồn. Khóc cho cá nhân ḿnh và khóc cho người khác: khóc v́ bao nỗi thống khổ triền miên, khóc cho dân tộc và cho đất nước. Khóc v́ dân ta cứ măi trầm luân, khổ ải, bao kiếp đọa đày. Và khi nh́n thấy một đất nước trước họa ngoại xâm mà chưa t́m thấy phương cách nào để cứu nước.
Giọt nước mắt chảy ra v́ nỗi đau cho quê hương dân tộc. Nước mắt hằng tuôn đổ, và người dân Việt Nam cũng đă khóc thật nhiều. Người ta khóc mà không cầu cạnh van xin. Khóc cho vận mệnh một đất nước trước cảnh “nước mất nhà tan” để quyết một ḷng đấu tranh ǵn giữ nước. Đó là trong đau đớn nghẹn ngào mà không khuất phục. Đó là trong nguy hiểm mà không cầu cạnh cúi ḷn, để tất cả mọi người “trước nỗi đau tạo thành sức mạnh”. Và rồi - bằng sức mạnh tổng hợp vững vàng – ta đánh thắng kẻ thù.
Lịch sử VN đă trải qua những lần như vậy. Ngày xưa là: B́nh Tống, dẹp Nguyên. Rồi đến diệt Minh, Thanh để bảo vệ cơ đồ, giữ ǵn cương thổ. Những giọt nước mắt thể hiện “hào hùng”.
Thời đại hôm nay, cũng vừa qua giai đoạn tuôn đổ máu xương và nước mắt. Từ cái ngày mà: "giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu đồng bào… giặc từ Bắc vô đây… bàn tay dấy máu anh em”. Cũng là “nước mắt” - nước mắt chết chóc, nước mắt loạn lạc, nước mắt ly tan – Và rồi cũng không cúi ḷn và nhu nhược (nước nhà thống nhất hai miền). Và toàn thể dân tộc có cơ hội dựng xây, bảo toàn đất nước.
Giai đoạn từ khi ấy (1975) cho đến bây giờ (2018). Ngần ấy những năm (43 năm), nước mắt vẫn không ngừng tuông đổ.
V́: (Trong giai đoạn này), bao người dân mất đất, mất nhà, từng đoàn “dân oan” lê lếch lang thang đi khiếu kiện.
V́: ngư trường biển khơi bị xả độc cá chết, ngư dân phải đi đánh bắt xa bờ, và thường xuyên bị “tàu lạ” đâm ch́m, “kẻ lạ” cướp phá giết hại. Cuộc sống tan tác thê lương mà chưa có hồi khôi phục.
V́: ô nhiễm môi sinh (do những nhà máy hóa chất từ ngoài vào tự do khai thác tài nguyên), thức ăn đầy chất độc. Người dân lâm bệnh, chết dần ṃn.
V́: bạo quyền tham lam, hà hiếp, cướp giật. Người dân cơ cực, đói khát dẫy đầy v.v... và v.v…
Bao nước mắt đổ tuôn (suốt trên 40 năm). Nước mắt tuôn chảy triền miên, chưa có một ngày ngừng chảy… Như suối, như sông, loang chảy khắp cùng…
Người Dân