Có một anh giàu rất sành về khoa nói láo, những câu chuyện anh ta bịa ra thần t́nh, khéo léo đến nỗi nhiều người đă biết tính anh ta rồi, mà vẫn mắc lừa.
Nhờ cái tài ấy, anh ta nổi tiếng khắp vùng. Tiếng đồn đến tai quan. Một hôm, quan đ̣i anh ta đến nha môn, chỉ vào chồng tiền và một cây roi song to tướng để trên bàn:
- Ta nghe đồn anh nói láo tài lắm, lâu nay thiên hạ bị anh lừa nhiều rồi.
Bây giờ anh hăy bịa ra một chuyện ǵ lừa được ta th́ ta thưởng cho ba mươi quan tiền. Trái lại, anh không lừa nổi ta, th́ sẵn chiếc roi song kia, ta cho anh ba chục roi.
Anh nói láo nghe xong, găi đầu găi tai, bẩm:
- Lạy quan lớn, đèn trời soi xét. Quả bấy lâu nay con mắc tiếng oan, con có nói láo bao giờ đâu ạ! Nguyên con có ông tằng tổ đời xưa đi Sứ bên Tàu, đem về được một bộ sách nói toàn chuyện lạ, con xem thấy hay hay, đem kể lại, nhưng chẳng ai tin, cứ bảo rằng con nói láo…
Câu trả lời gợi tính ṭ ṃ của quan. Quan liền bảo:
- Thế à? Vậy anh có thể cho ta mượn xem được không?
- Trăm lạy quan lớn… Ngài xá cho, v́… con làm ǵ có sách ấy! Con nói láo đấy ạ!
*VietBF@sưu tập