Có một người ... Chẳng dám gọi "Em yêu ...!"
Nhưng lại mơ mỗi chiều nghiêng bóng nắng,
Thường vẫn mơ mỗi khi đêm sương lặng,
Được nắm tay người ... Được chân bước song đôi!
Có một người ... Dẫu biết măi xa xôi,
Ḍng tên ấy lại bồi hồi xao xuyến,
Đêm ngày mơ con thuyền t́nh chung chuyến,
Sợ giấc mơ tàn ... Nên giữ măi trong tim!
Có một người ... Muốn gọi lại lặng im,
Trong thẳm sâu nén ḱm câu thương nhớ,
Muốn bờ môi nhưng rồi ta cứ sợ,
Sợ ngát hương t́nh ... Sợ lăm lắm xa nhau!
Có một người ... Giấu trong măi thẳm sâu,
Dẫu ta biết chỉ hai đầu xa nhớ,
Lại trách trời đă để cho hoa nở,
Sợ cánh hoa tàn ... Lại chẳng muốn ai chăm!
Có một người ... Đi theo măi tháng, năm,
Chẳng gọi ḿnh ơi chẳng thăm nhau được,
Hai phương trời cứ thế song song bước,
Chẳng phải nhân t́nh ... Chẳng phải gối chung kê ...!
Có một người ... gọi tên măi trong mê ...!
VietBF@sưu tập