Một buổi sáng, vị tiểu vương Ả rập thức giấc và cảm thấy bải hoải. Ngài nhận ra rằng sức lực của ḿnh không c̣n cường tráng như xưa và bỗng thấy chán ngán hậu cung đầy cung tần mỹ nữ của ḿnh. Nh́n anh hầu trẻ, tiểu vương nảy ra sáng kiến:
– Abdul, từ nay ta ban cho ngươi một ân huệ. Đó là, đêm nào ngươi cũng phải đứng trực bên ngoài pḥng ngủ của ta. Khi nào ta kêu lên: “Trẫm khát!” và đi ra ngoài giả bộ t́m nước uống th́ ngươi phải lẻn vào chiều chuộng cung phi trong bóng tối, để nàng tưởng ngươi là ta.
Một thời gian dài sau đó, mọi chuyện diễn ra như mong muốn của tiểu vương. Đêm nào ngài cũng kêu “Trẫm khát!” rồi lỉnh đi t́m chỗ ngủ, trong khi anh hầu trai tráng thay ngài làm công việc đầy lao lực.
Tới một sáng nọ, tiểu vương truyền gọi Abdul:
– Quân cẩu tặc! Ta sẽ phạt ngươi bằng trượng h́nh rồi đày ra sa mạc.
– Thưa vương công, con có tội t́nh ǵ đâu?
– Đồ ngu, tối qua vương phi ra ngoài t́m nước uống cho ta. Thế mà ngươi không nhận ra, cứ xông bừa vào, lại chẳng cho ta có lấy một cơ hội giải thích.
VietBF©sưu tập
|