Thời trẻ là mỹ nhân đầy tiếng tăm, làm si mê bao công tử, cô Tư Nhị gặp cái kết cay đắng, tủi nhục lúc cuối đời.
Marianne Nhị (Tư Nhị) là cô gái mang hai ḍng máu, cha cô gốc Khơme c̣n mẹ là người Việt ở Sa Đéc, Đồng Tháp. Cô sở hữu thân h́nh quyến rũ, cặp môi hồng đỏ, đôi mắt lúc nào cũng ươn ướt, gương mặt bừng lên một sắc hồng dưới nắng.
Đầu thế kỷ 20, cô gái xinh đẹp này dấn thân vào cuộc sống chốn thị thành ở Sài G̣n với hai bàn tay trắng. Cô nhắm đến việc làm quen cô Ba Trà - một mỹ nhân nổi tiếng thời đó - ở rạp chiếu phim và may mắn được nhận làm em nuôi. Biệt danh "Tư Nhị" từ đó mà ra đời.
Nhan sắc của cô Tư Nhị thuở là ngôi sáng rực sáng Sài thành.
Được sự giúp đỡ của "chị gái", Tư Nhị nhanh chóng nổi như cồn, được ca ngợi là một trong những mỹ nhân đẹp nhất Sài G̣n. Vẻ đẹp sắc nước hương trời giúp cô được nhiều công tử, đại gia theo đuổi. Có một công tử con nhà giàu ở G̣ Đen đă bỏ tiền mua cho Nhị căn nhà hoành tráng nằm gần khu vực trung tâm đô thành đường Verdun (nay là đường Cách Mạng Tháng Tám).
Không lâu sau đó, Tư Nhị như con chim rời tổ bay ngược gió, cố t́nh tách khỏi sự ảnh hưởng của cô Ba Trà. Nhị c̣n tự phụ với sắc đẹp của ḿnh, chẳng ngần ngại thay người yêu như thay áo. Trong đó danh sách dài người t́nh của cô phải kể đến công tử Như Bích, con một đại điền chủ ở Bạc Liêu và một đại gia người Hoa ở Chợ Lớn.
Tư Nhị thậm chí c̣n cố cạnh tranh với người chị Ba Trà. Không biết bằng cách nào, cô đă quyến rũ được nhiều người trước đây si mê Ba Trà bám riết lấy ḿnh, c̣n yêu chiều tặng đủ các món quà quư giá hay tiền tài sang trọng.
Mỹ nhân nhanh chóng sa vào những cuộc chơi trác táng. Cũng chính v́ lẽ đó, nhan sắc của cô sớm tàn lụi. Một khi vẻ đẹp, sự quyến rũ của phụ nữ tàn phai cũng là lúc đàn ông dần rời bỏ Tư Nhị.
H́nh ảnh ngôi nhà của cô Tư Nhị được đại gia dành tặng.
Đến giữa thập niên 1940, cô Tư Nhị bỗng dưng biến mất không tung tích. Sau này, ông Ba Quan, một tay chơi trong giới cầm ca đă kể lại lần gặp cuối cùng của ḿnh với cô là khi người đẹp đă trở thành một người ăn mày trên các đường phố Sài G̣n
Theo ông kể, đó là một buổi sáng khoảng năm 1945 - 1946, ông đang đi ăn sáng th́ nghe tiếng gọi: "Anh Ba". Khi quay lại, ông không một người trong đám ăn mày rách rưới lên tiếng: "Anh Ba, em là Tư Nhị đây".
Ông Ba Quan không tin vào mắt ḿnh khi thấy một người đàn bà ăn mày mặc quần áo rách rưới với đôi môi thâm đen, hai chân sưng và băng bó bằng lớp vải đầy máu, ruồi bu đầy. Thấy vậy, ông lẳng lặng rút tờ giấy 20 đồng đặt vào ḷng bàn tay cô rồi bỏ đi ngay lập tức. Cũng từ đó, tung tích về cô Tư Nhị trở nên bí ẩn, không ai hay biết.