Lỡ chân bước xuống khỏi tàu, cuộc đời chị Gái đă rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Bé gái 5 tuổi lạc chị trong một lần đi bán mắm
Vào một ngày năm 1975, chị Gái khi đó mới 5 - 6 tuổi, cùng người ruột chị tên Mừng và mấy người trong xóm đi bán tôm, cá, nước mắm,... Nhóm của chị Gái di chuyển bằng ô tô, rồi tiếp tục lên tàu đi tiếp. Khi đến ga Hương Canh (huyện B́nh Xuyên, tỉnh Vĩnh Phúc), chị Gái xuống tàu để đi dạo, một lát sau th́ tàu chạy mất. Một ḿnh lạc ở ga tàu xa lạ, cuộc đời của chị Gái rẽ sang hướng khác.
Chị Gái nhớ, gia đ́nh ḿnh sống ở vùng biển, cách 500m th́ có một nhà thờ, bố tên là Long, mẹ tên là Miến. Gia đ́nh chị có tất cả 6 anh chị em: Vui, Mừng, Châu, Hiền, Gái, Thắng. Em út tên Thắng đă mất khi c̣n sơ sinh.
Sau khi lạc chị, chị Gái vừa khóc, vừa đi lang thang ra đến đường nhựa th́ gặp một bà đi cắt thuốc, được bà cơng về Vĩnh Yên (Vĩnh Phúc). Đến đây, bà giao chị Gái cho một người phụ nữ khác. Rồi người phụ nữ này lại đưa chị Gái lên công an để tŕnh báo sự việc. Sau đó, chính người phụ nữ ấy đă đưa chị về nhà, nhận làm con nuôi và đặt cho chị cái tên mới là Lê Thị Dung.
36 năm sau ngày xa cách, chị Gái đă có gia đ́nh, sinh sống ở TP. Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Chị viết thư về chương tŕnh "Như chưa hề có cuộc chia ly" để mong t́m lại cội nguồn.
Chị đi mua bánh, quay lại đă chẳng thấy em đâu
Dù không nhớ rơ địa chỉ nơi ḿnh đă từng sinh sống, nhưng những h́nh ảnh quá khứ c̣n sót lại trong tâm trí của chị Gái rất quư giá, giúp chương tŕnh t́m được gia đ́nh cho chị.
Th́ ra, chị Gái c̣n có tên gọi khác là Lành, tên đầy đủ là Tô Thị Lành, quê ở thôn Sa Châu, xă Giao Châu, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định. Nơi đây nổi tiếng với nghề làm nước mắm thủ công truyền thống. Vào năm 1975, bà con Sa Châu rủ nhau một nhóm mang mắm đi bán ở các tỉnh Phú Thọ, Hưng Yên, trong đó có chị Mừng và chị Gái.
Khi đi đến ga Hương Canh, chị Mừng dặn em gái ngồi yên trên tàu để đi mua bánh cho em. Thế nhưng, chị Gái lại nhảy xuống để t́m chị. Không ngờ, hành động đó đă khiến chị rơi vào cảnh chia ly gia đ́nh suốt 36 năm trời.
"Ngày bị lạc Gái khoảng 5 tuổi, mà hồi đó 5 tuổi th́ c̣n bé, c̣n dại lắm chứ không được khôn ngoan như bây giờ. Khi về nhà, tôi bị mẹ mắng, nhưng không biết phải làm thế nào. Tôi cũng đă xuống ga t́m em rồi mà không thấy.
Tôi không nghĩ em gái có thể t́m về được quê hương v́ lúc bị lạc em c̣n quá nhỏ. Tôi rất ân hận, v́ nếu không t́m được em th́ tôi mang tội lớn với em.
Nếu được ôm em gái trong ḷng, câu đầu tiên tôi sẽ nói với em là: "Sao em lại bỏ chị mà đi. Chị đă gửi em nhờ người làng trông giúp và dặn em ngồi yên đấy, đừng có đi đâu, chị đi mua bánh cho em cơ mà. Thế mà khi quay lại th́ em đă đi đâu mất rồi...", chị Mừng rơm rớm nước mắt khi được hỏi về cô em gái.
Như một phép màu kỳ diệu, dẫu tưởng chừng cơ hội thật mong manh nhưng cuối cùng chị Gái đă được gặp lại chị Mừng, gặp lại bố mẹ và các anh chị em khác trong gia đ́nh sau 36 năm thất lạc. Họ ôm chầm, gục khóc trên vai nhau trong niềm vui sướng và xúc động tận cùng.
VietBF @ Sưu tầm