Đến chết vẫn hà tiện là câu chuyện cười nổi tiếng có nội dung đả kích và châm biếm những kẻ hà tiện, cuối cùng phải đánh đổi bằng chính mạng sống của ḿnh.
Ngày xưa có anh nhà giàu, tính hà tiện, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, chỉ khư khư tích của làm giàu. Có người bạn rủ ra tỉnh[1] chơi, anh nấn ná không đi v́ sợ, đi với bạn phải đăi bạn. Bị người ta chê cười măi, một hôm, anh vào buồng giắt một quan tiền[2] vào lưng, rồi sai một người ở cùng đi lên tỉnh.
Đến tỉnh, anh trông thấy cái ǵ cũng muốn mua, nhưng sợ mất tiền rồi lại thôi. Trời nắng như thiêu, anh muốn vào quan uống nươc, nhưng sợ phải trả tiền cho người nhà, đành đi qua.
Đến chiều trở về, khi qua đ̣, đến giữa ḍng, anh khát quá không chịu được mới cúi xuống uống nước chẳng may lộn cổ xuống sông.
Anh người nhà vội kêu to lên:
– Ai cứu chủ tôi, xin thưởng một quan tiền!
Anh keo kiệt đương loay hoay giữa ḍng, nghe tiếng, cố ngoi lên nói:
– Một quan đắt lắm!
Anh người nhà vội chữa lại:
– Thôi th́ năm tiền vậy!
Anh keo kiệt lại cố ngoi lên một lần nữa và chỉ kịp nói: “Năm tiền c̣n đắt quá…!”[3] rồi ch́m nghỉm.
VietBF@sưu tập
|