Có một chị hay làm nũng chồng. Một hôm, chồng đi chơi về khuya; chị ta giả tảng sốt, làm bộ nằm trong màn không dậy. Chồng không thấy vợ, mới hỏi vú già rằng:
– Chứ cô mày đâu?
– Thưa thầy, cô tôi trở trời, nằm ở trong màn ấy ạ. Anh chồng vội vàng chạy đến, vạch cửa màn, hỏi vợ:
– Ḿnh làm sao đấy?
Chị vợ lẳng lặng, không nói ǵ cả.
– Ḿnh đau đâu? Cũng cứ im.
Anh ta quay đầu ra, hỏi vú già:
– Cô trở trời thế nào? Có ăn uống ǵ không hử vú?
– Thưa thầy, cô tôi kêu sốt, nhức đầu, chóng mặt. Từ chiều đến giờ, chẳng ăn một hột cơm nào cả. Tôi dỗ dành làm sao, cũng không chịu ăn.
Chồng mới lấy tay rờ trán vợ mà nói rằng:
– Ḿnh mệt đấy ư? Xem đầu có nóng lắm không nào! Tội nghiệp chửa! thế mà tôi đi vắng, không biết!
Chị nọ hắt tay chồng ra, gắt rằng:
— Bỏ tay ra! mặc tôi!
Rồi quay mặt vào tường, không nói năng ǵ nữa. Chồng lại lấy tay rờ bụng vợ mà phàn nàn rằng:
– Khốn nạn! bụng lép xẹp đây mà! ḿnh có muốn ăn ǵ không, để bảo nó đi mua? Ai lại nhịn đói thế có nhọc không!
Chị ta bấy giờ mới nhè nhè cái mồm ra, nói rằng:
– Không ăn ǵ cả.
– Ḿnh có ăn cháo không? Tôi bảo vú già nấu quáng vài bát để ḿnh ăn nhé!
– Không ăn.
– Hay là ḿnh ăn ḿ để tôi bảo nó đi mua?
– Không ăn.
– Thế th́ ăn ǵ?
– Đă bảo không ăn ǵ rốt! Cứ lôi thôi măi! Có cho người ta nằm yên không? Anh chồng tức ḿnh quá:
– Ông lại ǵ cho một cái bây giờ chứ.
Chị kia ngoảnh ngay cổ ra, mà gion giỏn rằng:
– Ai bảo đừng!
VietBF@sưu tập
|