Một câu hỏi đặt ra là người xưa đă làm cách nào để xây dựng được công tŕnh Vạn Lư Trường Thành bền chắc đến hàng ngh́n năm sau như vậy.
Vạn Lư Trường Thành không chỉ là một công tŕnh kiến trúc vĩ đại về mặt quy mô và kỹ thuật, mà c̣n là biểu tượng của sức mạnh và trí tuệ chiến lược của người Trung Quốc xưa. Đây là một trong những dự án xây dựng lớn nhất mà loài người từng thực hiện.
Công tŕnh thành đá trải dài hơn 21.000 km, gần bằng một nửa đường xích đạo. Vạn Lư Trường Thành bắt đầu được xây dựng từ năm 221 trước Công nguyên và kéo dài trong nhiều thế kỷ. Vạn Lư Trường Thành c̣n nổi tiếng bởi khả năng pḥng thủ quân sự tuyệt vời với những bức tường dày đặc, các hào sâu và hàng loạt các tháp canh được phân bố đều khắp.
Qua hàng ngh́n năm, công tŕnh này trở thành một điểm tham quan nổi tiếng thế giới. Nhưng một câu hỏi đặt ra là người xưa đă làm cách nào để xây dựng được một công tŕnh bền chắc đến ngh́n năm sau như vậy. Khi phân tích và nghiên cứu sâu về Vạn Lư Trường Thành, các nhà khoa học đă khám phá ra một điều đáng kinh ngạc.
Trong quá tŕnh xây dựng, những người thợ xây xưa đă sử dụng đất nện, là hỗn hợp của các vật liệu hữu cơ như đất và sỏi nén lại với nhau để xây nên bức tường khổng lồ. Mặc dù những vật liệu này có thể dễ bị xói ṃn hơn các vật liệu khác như đá rắn, nhưng chúng thường thúc đẩy sự phát triển của “vỏ sinh học”.
Theo nghiên cứu khoa học đă được công bố trên các tạp chí, lớp vỏ sinh học (biocrusts) là những lớp đất mỏng, kết dính và gắn với nhau bởi các sinh vật sống như rêu, địa y, vi khuẩn lam (vi sinh vật có khả năng quang hợp) và các vi sinh vật khác. Lớp kết dính này giúp công tŕnh vững chắc, đặc biệt là ở những vùng khô hạn và bán khô hạn.
Đồng tác giả nghiên cứu Bo Xiao, giáo sư khoa học đất tại Đại học Khoa học và Công nghệ Đất đai thuộc Đại học Nông nghiệp Trung Quốc ở Bắc Kinh, chia sẻ với Live Science: “Những người thợ xây xưa biết vật liệu nào có thể làm cho cấu trúc ổn định hơn”.
Để kiểm tra sức mạnh và tính toàn vẹn của Vạn Lư Trường Thành, các nhà nghiên cứu đă thu thập các mẫu ở 8 đoạn khác nhau, được xây dựng từ năm 1368 trước Công nguyên và 1644 trước Công nguyên. Họ phát hiện ra rằng 67% mẫu chứa "vỏ sinh học" mà giáo sư Xiao gọi là “các kỹ sư của hệ sinh thái”.
Theo một tuyên bố, bằng cách sử dụng các thiết bị cơ khí cầm tay, cả tại chỗ và trong pḥng thí nghiệm, họ đă đo độ bền cơ học và độ ổn định của đất, sau đó so sánh dữ liệu đó với các đoạn tường chỉ chứa đất nện thường.
Họ phát hiện ra rằng các mẫu "vỏ sinh học" đôi khi bền hơn gấp 3 lần so với các mẫu đất nện thông thường. Theo nghiên cứu, các mẫu có chứa rêu đặc biệt rắn chắc.
Điều này là do vi khuẩn lam và các sinh vật sống khác trong lớp vỏ sinh học sẽ "liên kết chặt chẽ" cùng với các hạt đất nện, giúp "tăng cường độ ổn định cấu trúc của chúng", cuối cùng tạo ra thứ gắn kết chắc hơn xi măng.
Giáo sư Xiao cho biết: “Những chất xi măng, sợi sinh học và kết cấu đất trong lớp vỏ sinh học cuối cùng đă tạo thành một mạng lưới gắn kết với độ bền cơ học mạnh mẽ và tính ổn định chống xói ṃn từ bên ngoài”.
Chính nghiên cứu này đă làm sáng tỏ bí ẩn to lớn về kỹ thuật của người xưa. Đây là một phát hiện đáng kinh ngạc, cho thấy sự phát triển về khoa học kỹ thuật đă được người Trung Quốc ứng dụng từ xa xưa.
VietBF@ Sưu tập