45 năm biết ḿnh là con nuôi, anh Thông khao khát t́m lại gia đ́nh để được yêu thương và làm lành những vết thương cũ. Nhưng anh chỉ giữ măi khao khát ấy trong ḷng ḿnh.
Năm 1979, khi bà Phạm Thị Kim Huyên (TP.HCM) mới sinh con út được nửa tháng th́ cậu con trai Trần Hoàn Phong bị đau họng. Bà nhờ cậu con trai tên Vũ, 12 tuổi đưa em đi khám ở bệnh viện cách nhà khoảng 2 cây số.
Vũ đưa em đi khám xong, để em ngồi ở ngoài chờ để ḿnh đi lấy thuốc, lúc quay lại không thấy em đâu nữa.
Mất con, vợ chồng bà Huyên lặn lội đi t́m khắp chốn, ai mách chỗ nào cũng đi. Cả cuộc đời bà lênh đênh ba ch́m bảy nổi, từ khi gia đ́nh c̣n làm ăn khá giả tới lúc lụn bại, chồng mất, con mất nhưng chưa khi nào bà thôi nghĩ về đứa con thất lạc.
Sau lần đi lạc ấy, Phong - đứa trẻ được gia đ́nh gọi bằng cái tên yêu Lùn Mă Tử - như bước sang một trang khác của cuộc đời - đầy những đau khổ và bất hạnh.
Hoàn Phong chụp cùng gia đ́nh trước khi mất tích.
Đến giờ, anh Phong chỉ nhớ hôm đó có một người anh đưa ḿnh đi khám bệnh. Anh trai dặn đợi nhưng Phong cứ thế đi theo rồi đi lạc xuống đường lúc nào không hay.
Có một người phụ nữ cho anh ăn bánh ḅ, rồi mua vé xe đưa anh về tận Ḥa B́nh (Bạc Liêu). Anh nhớ, đi tới 1-2h sáng xe mới đến nơi. Anh được trao cho một gia đ́nh nuôi và lấy tên là Nguyễn Văn Thông.
Biến cố ập đến khi mẹ nuôi anh bị mất 1 chỉ vàng và nghĩ anh là thủ phạm. Bà đánh anh hàng đêm, bắt anh cởi hết quần áo nhảy xuống mương, đến sáng lại cho lên bờ để người ta không thấy.
Mẹ nuôi không cho anh ăn đủ no, đánh anh thành sẹo trên mặt. Anh chạy xuống ruộng lúa trốn chui trốn lủi. Làng xóm thương t́nh, cho anh ăn. Bà mẹ nuôi biết nhà nào chứa chấp anh, đều chửi người ta rồi lôi anh về. Năm đó, Lùn Mă Tử mới 6 tuổi.
Bị ngược đăi không chịu nổi, có lần anh chộp lấy chai thuốc trừ sâu định uống th́ bà ngăn lại kịp. Từ đó, bà giao anh cho con gái bà nuôi.
Năm Phong 8 tuổi, vợ chồng bà đem trâu lên Đồng Tháp chăn thả nên anh được cho lên đó chăn trâu. Ở Đồng Tháp, anh bớt khổ hơn, nhưng đến khi bà bán trâu, anh phải về. Anh xin lên lại nhưng bà không cho.
“Bà nói, ngày xưa bà mua tôi mất 7 ngàn, giờ muốn đi phải trả 70 ngàn đồng” – anh kể.
Lúc đó, có một người đàn ông thương Phong, nhắn anh ra chợ Ḥa B́nh đợi ông, đừng cho ai biết. Nghe lời ông, anh trốn ra chợ.
Hai người chèo xuồng xuôi theo rừng U Minh, làm nghề bắt ốc len mang ra chợ Cà Mau bán. Gần 2 năm trời, anh kiếm được 73 ngàn đồng. Cầm 70 ngàn về trả mẹ nuôi, anh nói “từ nay con không ở đây nữa”.
“Bà nói một câu khiến tôi chảy nước mắt: Tại muốn con ở lại mới nói vậy thôi. Tôi khóc v́ tủi thân, v́ nghĩ đến những tháng ngày ḿnh phải khổ sở để kiếm được số tiền đó. Nhưng tôi vẫn đi…”, anh kể.
Cầm 3 ngàn c̣n lại trên tay, anh trở lại Đồng Tháp, đi ở đợ cho người ta. “Vợ chồng ông đó nói họ làm ǵ th́ ḿnh làm ấy nhưng họ chỉ cho ḿnh ăn cơm. Quần áo, tiền bạc ḿnh tự lo lấy”.
Thế là từ ấy, ai thuê ǵ anh cũng làm để kiếm thêm tiền, từ bắt ốc, cắt lá môn, lá chuối,…
13 tuổi, anh đă tham gia các hoạt động từ thiện, được mọi người yêu quư. Có người khuyên anh lên TP.HCM kiếm việc. Anh nghĩ, ḿnh từng đi lạc ở TP, biết đâu lên đó có chút hy vọng t́m lại gia đ́nh.
Suốt những năm tháng tuổi thơ, anh khao khát có mẹ, có cha nhưng chưa bao giờ anh nói ra. Anh nén chặt nỗi đau ấy trong ḷng ḿnh. Nhiều khi đi đường nh́n đứa trẻ được mẹ nắm tay, anh cũng tủi thân bật khóc.
Anh từng làm nghề may cả chục năm và ở trọ ngay gần nhà cũ của ḿnh ở TP.HCM.
14 tuổi, anh lên TP.HCM, làm đủ nghề, trong đó có nghề may anh làm hàng chục năm. Anh từng thuê trọ ở phố Tôn Thất Thuyết – cách ngôi nhà cũ của anh không xa. Nhưng tất cả kư ức của anh về gia đ́nh chỉ là người anh tên Vũ, người chị tên Bích và ḿnh bị lạc khi đi khám bệnh.
Những nỗi đau về thể xác và tinh thần những ngày thơ ấu khiến anh có một thời gian dài ch́m trong suy nghĩ tiêu cực, có lúc muốn buông bỏ, muốn tự hủy bản thân.
May mắn, anh t́m tới Phật pháp. Anh ngộ ra rằng, được làm người đă là rất khó, nếu ḿnh xâm phạm đến thân thể này là ḿnh mang thêm tội. Từ đó, anh buông được những suy nghĩ tiêu cực, nguyện sống hết ḿnh với tất cả khả năng. Anh tiếp tục công việc từ thiện cùng nhà chùa.
Anh lấy vợ, sinh con, chuyển từ nghề may sang buôn bán nông sản tận vườn. Buổi tối, anh tranh thủ làm MC, đi hát đám cưới để kiếm thêm. “Làm nghề ǵ tôi nhập vai nghề đó. Tôi sống lạc quan hơn, chứ không tối ngày suy nghĩ nữa”.
Chỉ có niềm khát khao t́m lại được gia đ́nh là chưa bao giờ nguội tắt trong anh. Nhiều đêm, anh nghĩ tới mẹ cha mà bật khóc. Nhưng anh lại không có bất cứ hành động cụ thể nào để t́m họ.
Nghề may không phát triển được, anh chuyển sang nghề buôn bán nông sản.
Anh đi khắp nơi làm từ thiện, đi khắp nơi làm ăn với hy vọng biết đâu có ai đó nhận ra ḿnh. Chính xác là anh không biết ḿnh phải bắt đầu t́m kiếm từ đâu.
Trong khi đó, bà Huyên – mẹ anh mải miết đi t́m con suốt mấy chục năm. Cách đây 15 năm, bà từng t́m đến chương tŕnh Như chưa hề có cuộc chia ly (NCHCCCL). Có một trường hợp rất khớp với hồ sơ của con bà nhưng khi xét nghiệm ADN th́ lại không phải.
Trường hợp của bà vẫn “treo” ở đó, thách thức những người làm chương tŕnh, cho đến ngày hôm nay.
Gặp nhau trên sân khấu của NCHCCCL, hai mẹ con khóc nức nở. Anh lặng đi v́ xúc động. Ước mơ có mẹ, có cha, có anh chị em ruột của anh đă trở thành hiện thực.
Cha anh đă mất. Anh Vũ của anh cũng đă mất. Nhưng anh vẫn c̣n mẹ, c̣n các chị và cậu em út. Thế cũng là vượt quá kỳ vọng với một người đàn ông chưa một lần biết tới t́nh thân gia đ́nh.
Bà Huyên liên tục hỏi con trong nước mắt: “Sao bao năm mẹ đi t́m con mà con không t́m mẹ?... Cuộc đời con tôi trắc trở quá, khổ quá trời…”. Bà cứ thế vừa ôm con vừa khóc.
Anh Thông (tên cũ: Phong) gặp lại cả gia đ́nh trên sân khấu chương tŕnh NCHCCCL.
VietBF@ sưu tập