Thấy thái độ bàng quan của mẹ chồng mặc con dâu vất vả kiếm tiền, con trai thất nghiệp khiến tôi uất ức, chỉ muốn buông bỏ tất cả.
Tết sắp đến, trong đầu tôi lại ngổn ngang bao nỗi lo về năm mới, liệu cuộc sống của gia đ́nh tôi có suôn sẻ, thoải mái không. Chồng tôi đă thất nghiệp hơn 6 tháng. Tôi một ḿnh gồng gánh tiền trả góp mua nhà, tiền ăn, tiền học của con.
Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi đă không dám mơ về cái Tết đầy đủ, sung túc. Nhưng mấy hôm trước, mẹ chồng lại gọi lên bảo tôi năm nay phải về sắm Tết và đặc biệt phải mua cho bà một bộ sofa mới.
Yêu cầu mua bộ ghế khiến tôi ngớ người. Bộ sofa như mẹ tả phải 20-30 triệu đồng, quá nhiều vào lúc này. Tôi thở dài, nhẹ nhàng đáp: “Mẹ ơi, chồng con thất nghiệp nửa năm nay mẹ cũng biết. Con lấy tiền đâu sắm cho mẹ ạ?”.
Nàng dâu uất nghẹn v́ mẹ chồng vô lư. Ảnh minh họa: FP
Mẹ chồng lập tức tỏ thái độ: “Nó thất nghiệp mới 6 tháng mà cô làm như nó nghỉ việc 6 năm. Trước đây nó đi làm, lương cao, đưa hết tiền cho cô, không lẽ cô biếu nhà ngoại hết? Bây giờ mẹ chỉ cần mua bộ bàn ghế, cô lại nói này nói nọ”.
Từng câu từng chữ của bà làm tôi uất nghẹn, cố ḱm nước mắt. Những ngày chồng đi làm đều đưa tiền cho tôi nhưng không nhiều như mẹ anh nghĩ.
Gia đ́nh tôi ở thành phố, rất nhiều khoản phải chi tiêu. Thời gian này, tôi phải tiết kiệm từng đồng để không phải vay mượn người khác. Giờ mẹ chồng nói thế như xát muối vào ḷng tôi.
Tôi cố nén cơn giận: “Con không tiêu hoang, mẹ ạ. Bố mẹ con cũng không xin của con đồng nào. Mẹ đừng nói thế mang tiếng nhà con”.
Bà không nghe, vẫn cố nói: “Tôi đă khoe với hàng xóm con trai tôi sẽ mua sofa mới cho tôi rồi. Không thể để người ta cười vào mặt được. Nếu cô không mua, tôi sẽ tự bỏ tiền túi ra mua, chứ không lẽ đeo mo vào mặt?”.
Tôi bất lực. Bà không thương con trai thất nghiệp, không cảm thông cho con dâu mà chỉ biết sĩ diện với hàng xóm. Tối đó, nh́n tôi buồn bă, chồng ngập ngừng hỏi: “Mẹ lại bảo em mua ghế sofa hả?”.
Tôi buồn nên không trả lời. Anh thở dài: “Để anh nói với mẹ. Anh đă bảo mẹ đừng quan tâm hàng xóm nghĩ ǵ, cũng đừng khoe khoang con trai giỏi giang nữa. Anh có làm được ǵ đâu. Đến vợ con c̣n chưa lo được th́ khoe cái ǵ”.
Tôi hiểu, anh cũng chịu áp lực từ mẹ, từ bố bởi ông bà luôn kỳ vọng anh là người con trai thành đạt, tài giỏi. Tôi không trách chồng thất nghiệp nhưng trách bố mẹ anh không hiểu chuyện, gây áp lực một cách vô lư.
Mấy ngày sau mẹ chồng vẫn nhắn tin nói về chuyện đó nhưng tôi chỉ đáp: “Mẹ yên tâm, việc sắm Tết cho bố mẹ là trách nhiệm của chúng con, con sẽ lo chu toàn. C̣n chuyện mẹ đề nghị hăy gác lại, bao giờ chồng con đi làm, có lương th́ tính sau”.
Tôi cũng không thấy bà nói lại. Tôi biết bà chẳng vui đâu nhưng dù là phật ḷng, thậm chí ghét bỏ người con dâu này, tôi cũng không nhượng bộ.
VietBF@ sưu tập