
Chồng tôi vốn nổi tiếng là người đàn ông "thẳng như ruột ngựa", cái gì không vừa ý là nói toẹt ra ngay. Thế nhưng, cái sự "thẳng thắn" của anh ấy đôi khi khiến tôi muốn "tăng xông".
Hôm nọ, hai vợ chồng đang chuẩn bị đi dự tiệc, tôi mặc một chiếc váy mới mua, cố tình khoe đường cong. Anh ấy nhìn tôi từ đầu đến chân rồi phán một câu xanh rờn: "Em mặc cái váy này nhìn rộng thùng thình như mặc đồ mượn ấy. Hay là em tăng cân nên mặc đồ rộng cho thoải mái?".
Tôi tức muốn nghẹn lời, nhưng vì không muốn làm hỏng buổi tối nên cố gắng nhịn. Đến nơi, tôi gặp một cô bạn cũ, cô ấy mặc một chiếc váy ôm sát người, màu hồng rực rỡ. Chồng tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, rồi quay sang khen: "Em mặc cái váy này đẹp quá, màu hồng này nhìn em tươi tắn như hoa đào mùa xuân ấy".
Tôi nghe xong mà muốn "bốc hỏa", chỉ muốn lao vào cấu xé chồng mình. Nhưng nghĩ lại, tôi quyết định "chơi chiêu". Tôi tiến lại gần cô bạn, ôm eo cô ấy và nói: "Ừ, chồng mình cũng bảo màu hồng này hợp với những người có 'tâm hồn trong sáng' như cậu đấy".
Chồng tôi nghe xong, mặt đỏ như gấc, lắp bắp không nói nên lời. Còn cô bạn tôi thì cười phá lên, nói: "Ôi dào, ông này lúc nào cũng vậy, thấy gái đẹp là mắt sáng rực lên".
Từ hôm đó trở đi, chồng tôi mỗi khi định chê bai tôi điều gì, anh ấy đều phải suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Có lẽ anh ấy đã hiểu ra rằng, "lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau".
VietBF@sưu tập